"Lưu tổng! Cậu đến rồi sao! Quý hoá quá."
Vương Tính, cha của Vương Tự Nhất đi ra, cười rạng rỡ nhìn cậu thanh niên vừa mới xuất hiện. Cả thành phố Đồng Hưng này ai ai cũng biết, vị Lưu tổng này tuổi trẻ tài cao, nhưng lại rất hiếm hoi xuất hiện tại các bữa tiệc. Hôm nay lại đích thân đến đây, có thể nói là rất nể mặt Vương gia.
Lưu Vỹ cười cười, cúi đầu chào Vương Tính. Nói gì đi nữa thì ông ấy cũng là trưởng bối. Nói chuyện khách khí với anh như vậy, quả thật là có chút không ổn.
"Chú Vương! Gọi con Lưu Vỹ là được rồi. Gọi Lưu tổng gì đó, con gánh không nổi."
"Ấy! Ân tiểu thư cũng ở đây sao?"
"Vâng! Chào Vương tổng!"
Vương Tính cười hì hì. Thật lòng mà nói ông ấy rất thích Lưu Vỹ. Tuổi trẻ tài cao, mới ba mươi tuổi đã có thể trở thành người cầm đầu trong giới kinh doanh. Ông thật sự rất muốn con trai mình cũng được một phần của cậu ấy. Tiếc là...
"A Nhất! Qua đây."
Vương Tự Nhất đang đứng gần đó lại đột ngột bị hô tên thì liền giật mình. Anh đưa ánh mắt nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh rồi khẽ gật đầu. Bước chân vững vàng đi về phía trước.
"Ba!"
"Ừm! Qua đây! Chào Lưu... À không, chào A Vỹ một tiếng."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Con có thể nên thân một chút được không?"
"Ba..."
"Qua đây!"
Dù không tình nguyện nhưng anh vẫn phải đi qua. Ai kêu ông ấy là ba anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657829/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.