Bên ngoài trời mưa to không ngớt. Tiếng sấm chớp rạch ngang cả một vùng trời rộng lớn, tạo nên những âm thanh vô cùng khó chịu.
Ân Đình Đình từ nhỏ đã sợ tiếng sấm, đến bây giờ vẫn cứ sợ mãi không thôi.
Trên chiếc giường rộng lớn, Vương Tự Nhất nằm đó, mê man không biết trời trăng gì. Ân Đình Đình chùm chăn kín đầu, rút vào trong lòng người nào đó mà vẫn cứ run rẩy không thôi.
Vương Tự Nhất bị tiếng sấm làm cho giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Nhìn thấy trong mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, anh định ngồi dậy thì phát hiện cánh tay mình bị ai đó ôm chặt lấy. Người đó chùm chăn kín đầu, ôm lấy cánh tay anh mà không ngừng run rẩy.
Cố gắng lục tìm lại trong kí ức, Vương Tự Nhất thật sự không thể đoán được người bên trong chăn rốt cuộc là ai. Hết cách, anh đành phải dùng một tay còn lại lay lay người kia.
“Nè! Buông tay tôi ra đi.”
“Không!”
Giọng nói phát ra là giọng của một cô gái. Vương Tự Nhất nghe xong thì thật sự là phát hoảng rồi. Anh cuối cùng là đang ở đâu, còn cô gái này lại là ai?
Đoàng!
Lại một tiếng nổ vang trời, người trong chăn hoảng sợ ngồi bật dậy. Cánh tay anh được buông ra, nhưng cô gái đó lại nhào tới ôm chầm lấy anh mà run lẩy bẩy. Vương Tự Nhất thật sự là có chút cạn lời.
“Nè! Cô… Cô gì đó ơi! Cô… Buông tôi ra đi.”
“Không! Tôi sợ… Tôi sợ lắm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657806/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.