Kiếp trước, bọn họ chính là như vậy, bức bách tam ca ca của nàng phải lưu lạc chân trời góc bể, có nhà mà không thể về.
Tam ca ca kiêu ngạo như vậy, lại phải chịu nỗi nhục nhã và oan ức dường ấy, đến nay nghĩ lại, tim Thẩm Lương Vi vẫn còn âm ỉ đau nhói.
Thẩm Hoằng Khải hiện giờ, hoàn toàn chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi! Hoàn toàn không giống với tam ca ca của nàng!
Tiêu Cảnh Dụ ngẩn người, nhìn Thẩm Lương Vi.
Thẩm Lương Vi ban đầu không để ý, đợi đến khi nhận ra mới phát hiện Tiêu Cảnh Dụ vẫn luôn im lặng không trả lời mình, cũng ngẩn ra, trong lòng mạc danh thấy ảm đạm, bèn thấp giọng nói: “Ta chỉ nói vậy thôi, nếu Vương gia cảm thấy khó xử thì có thể không cần làm gì cả. Vương gia... không ngờ tới phải không? Ta chính là loại người lãnh khốc vô tình, tâm địa rắn rết như thế ——”
“Không,” Tiêu Cảnh Dụ bỗng nhiên ôm chầm lấy nàng, siết chặt trong lòng ngực, ghì chặt nàng trước n.g.ự.c mình, giọng nói trầm thấp ôn nhu, ngữ khí kiên định: “Đừng nói bản thân mình như vậy, nàng không phải người như thế. Là mẹ con Thẩm Hoằng Khải quá ác độc, nàng chỉ là phản kích bình thường thôi, nàng không có bất kỳ lỗi lầm nào cả!”
“Chỉ là ——” Trong giọng nói của Tiêu Cảnh Dụ mang theo chút thở dài: “Đừng dùng giọng điệu này nói chuyện, đừng mang thần sắc này, bổn vương nhìn thấy sẽ đau lòng... Vi Nhi, nàng không sai, những kẻ đó là tội đáng muôn c.h.ế.t, bổn vương không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5070471/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.