Thẩm tam phu nhân một mặt tức tối oán giận, mặt khác lại lớn tiếng sai bảo đám hạ nhân khiêng đồ.
Thẩm lão phu nhân sắc mặt âm trầm không nói tiếng nào.
Trước mặt bao nhiêu hạ nhân trong phủ, bắt bà đường đường là tổ mẫu phải đi cãi nhau tay đôi với Thẩm Lương Vi thì bà không làm được, quá mất thể diện.
Trong lòng bà không khỏi thầm hận, đứa cháu gái này sao giờ lại biến thành thế này? Không nghe lời, không ngoan ngoãn, bất hiếu, bất kính, thật uổng công bà một tay nuôi lớn, quả nhiên giống hệt cha nó, đều là lũ vong ơn bội nghĩa...
Thẩm Lương Vi nói: “Cha mẹ tôi còn chưa lên tiếng, tôi xem ai dám động vào? Đồ của tôi, chưa đến lượt tam thẩm làm chủ.”
Đám hạ nhân người nhìn ta, ta nhìn ngươi, cúi đầu không dám ho he tiếng nào.
Hiện giờ trong phủ ai mới là người nắm quyền thực sự, hạ nhân nào mà chẳng biết? Có ai dám to gan nghe lời tam phu nhân chứ? Phải biết tính tình đại phu nhân xưa nay vốn chẳng hiền lành gì, lỡ chọc giận bà ấy, là thật sự sẽ bị bán đi đấy...
Thẩm tam phu nhân tức đến dậm chân: “Vi nha đầu, con nói chuyện với trưởng bối như thế hả? Cho dù con được phong Hương Quân thì đã sao? Ta cũng là thím ba của con! Con nói ta không làm chủ được, thế còn lão phu nhân thì sao? Lão phu nhân tóm lại làm chủ được chứ?”
Thẩm Lương Vi cười nói: “Tổ mẫu làm sao lại tham đồ của con chứ? Tam thẩm đừng có nói bậy.”
“Ngươi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5068697/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.