Tiêu Cảnh Hoài ghét Tiêu Cảnh Dụ là ghét thật sự, vừa chán ghét lại vừa ghen ghét. Nghe tin này, hắn tự nhiên mở cờ trong bụng, vui mừng khôn xiết.
Nếu Tiêu Cảnh Dụ cứ thế mà c.h.ế.t đi, thì mới gọi là đại khoái nhân tâm!
Hơn nữa, hắn lại c.h.ế.t trong hầm băng tại phủ của tên khốn Tiêu Cảnh Nghiệp. Tên khốn đó dù có mọc một ngàn cái miệng cũng không thể nào giải thích cho rõ được.
Đây quả thực là chuyện tốt "một mũi tên trúng hai đích"!
Trong phủ Tề Vương có hai hầm băng, một lớn một nhỏ. Hiện giờ mới chớm vào mùa dùng băng, nên chỉ dùng đến hầm băng nhỏ. Còn Tiêu Cảnh Dụ lại bị nhốt trong hầm băng lớn, bởi vậy mấy ngày nay chắc chắn sẽ không có ai mở cửa hầm băng lớn ra.
Tiêu Cảnh Dụ dù có xuất thân hành ngũ, cho dù từng rèn luyện nơi quân doanh phía Bắc thì đã sao? Bị nhốt trong hầm băng mấy ngày, hắn còn có thể không c.h.ế.t ư? Đợi đến khi Tiêu Cảnh Hoài xác định Chiến Vương phủ quả nhiên trở nên kỳ lạ, hắn càng thêm chắc chắn Tiêu Cảnh Dụ đã thực sự mất tích —— cũng chính là thực sự bị nhốt trong hầm băng.
Tiêu Cảnh Hoài căn bản không biết rằng, khi hắn phái người đến lén lút dò xét bên ngoài Chiến Vương phủ, dù có làm cẩn thận đến đâu, thì làm sao qua mắt được những thuộc hạ từng làm trinh sát, kinh nghiệm lão luyện của Tiêu Cảnh Dụ?
Không cần phải chờ nữa, Tiêu Cảnh Dụ đã xác định được kẻ đứng sau âm mưu hại mình chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5068458/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.