“Chuyện này Chiến Vương điện hạ sẽ xử lý.”
“Cha, đây là chuyện của Vi Nhi, cần gì hắn phải nhọc lòng? Coi như hai cha con chúng ta không tồn tại sao?” Thẩm Hoằng Tuân bất mãn.
Dù sao thì nam nhân nhà họ Tiêu, hắn chẳng ưa một ai cả, Chiến Vương điện hạ thì đã sao? Vẫn là không thích.
Thẩm đại lão gia nhàn nhạt nói: “Chuyện này để Chiến Vương điện hạ ra tay sẽ thích hợp hơn.”
“Nhưng mà...”
“Tuân nhi, nghe lời cha con!” Thẩm đại phu nhân lên tiếng.
Hai cha con đều là người học phú ngũ xa, tài cao bát đẩu, cả hai đều chẳng mấy khi tâm phục khẩu phục đối phương, thường thường lại đấu khẩu vài câu. Đấu khẩu xong, lại càng thêm không phục nhau.
Tuy nhiên, cả hai người đối với Thẩm đại phu nhân đều tương đối tin phục.
Thẩm đại phu nhân vừa nói một câu, Thẩm Hoằng Tuân lập tức ngoan ngoãn câm miệng, không tình nguyện đáp một tiếng “Vâng”.
Thẩm đại lão gia vừa nói chuyện với con trai, vừa âm thầm đ.á.n.h giá sắc mặt con gái, thấy nàng vừa nghe nhắc tới Chiến Vương điện hạ thì đôi mắt rõ ràng sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như còn ẩn ẩn chút thẹn thùng, không khỏi thầm thở dài.
Đứa con gái này coi như đã "giao nộp" ra ngoài rồi.
Biết làm sao được? Trong lòng Thẩm đại lão gia cũng rối rắm. Mạng của con gái coi như là do Chiến Vương điện hạ cứu, hơn nữa nhìn bộ dạng này thì chính bản thân nàng cũng nguyện ý, vả lại con người Chiến Vương điện hạ cũng không tệ, ít nhất so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5067761/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.