Thẩm Lương Vi ngước mắt nhìn Tiêu Cảnh Dụ một cái: “Ngài không ngồi xuống sao?”
Hai người còn không biết phải ở lại đây tới khi nào. Bất quá, Tiêu Cảnh Dụ nói không sai, thuộc hạ của hắn phát hiện hắn mất tích, nhất định sẽ đi tìm, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đây.
Chỉ cần không bị c.h.ế.t rét, thì dù có ở đây nghỉ ngơi hai ba ngày cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Cho dù nàng có vấn đề, Tiêu Cảnh Dụ cũng sẽ không có vấn đề.
Mà Tiêu Cảnh Dụ không có vấn đề, hắn chắc chắn sẽ không bỏ mặc nàng.
Bởi vậy lúc này trong lòng Thẩm Lương Vi rất bình tĩnh.
Tiêu Cảnh Dụ “A?” một tiếng, trong lòng lại âm thầm nhảy nhót cùng rối rắm: Vi Nhi đây là... đây là đơn thuần thấy hắn đứng nên xuất phát từ hảo tâm nhắc nhở hắn ngồi xuống, hay là — hay là chủ động quan tâm hắn, ám chỉ hắn ngồi xuống bên cạnh nàng?? Trong đầu có hai tiểu nhân đang đ.á.n.h nhau, ai cũng không thuyết phục được ai, ngược lại làm hắn rối tinh rối mù.
Vì thế hắn mơ mơ màng màng, theo bản năng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lương Vi.
Thân thể Tiêu Cảnh Dụ hơi cứng đờ, hắn chậm rãi thả lỏng, thầm nghĩ mặc kệ, nếu Vi Nhi ghét bỏ hắn dựa quá gần... thì hắn lại dịch ra xa một chút là được.
Để xem xét sắc mặt Thẩm Lương Vi có chán ghét mình hay không, Tiêu Cảnh Dụ khó tránh khỏi dùng khóe mắt lén lút quan sát nàng.
Thẩm Lương Vi phảng phất như có linh cảm, nhẹ nhàng nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5067753/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.