Thẩm Lương Vi phảng phất có thể nhìn thấy sinh mệnh lực của chính mình cũng đang theo dòng cát mịn kia từng chút từng chút trôi đi.
Nàng không biết mình còn có thể cầm cự bao lâu, chỉ có thể tận lực, tận lực...
Về phần sự tận lực này cuối cùng có kết quả hay không, nàng không biết, cũng không muốn nghĩ tới.
Khi cửa hầm băng được mở ra, khi nàng nghe thấy tiếng bước chân, khi dây trói trên người chợt buông lỏng, khi Tiêu Cảnh Dụ kìm nén sự nôn nóng và lửa giận, cố gắng dùng giọng điệu ôn nhu gọi tên nàng, an ủi nàng, nàng phải chịu đựng thế nào mới có thể không rơi nước mắt, không động lòng đây? Nàng được sống lại một lần, và lần này, mạng của nàng là do hắn ban cho.
“Đừng khóc, nàng... nàng đừng khóc mà! Chúng ta lập tức ra ngoài, lập tức! Sẽ không có việc gì đâu, nhất định sẽ không có việc gì!” Tiêu Cảnh Dụ nhìn giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt nàng, tức khắc hoảng hốt, tâm loạn đến mức nói năng lộn xộn, vẻ khẩn trương trong đáy mắt rốt cuộc không che giấu được nữa.
Nước mắt Thẩm Lương Vi lại rơi càng nhiều, càng nhanh hơn.
“Cảm ơn ngài...” Nàng nói.
Bước chân Tiêu Cảnh Dụ khựng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói: “Nàng không cần nói nữa, chúng ta lập tức ra ngoài. Ta... không cần nàng cảm ơn...”
Tiêu Cảnh Dụ ngẩng đầu, bước đi vững vàng nhưng lại mang theo vài phần cẩn thận, ôm Thẩm Lương Vi đi ra ngoài. Hắn không nhìn thấy trong ánh sáng lờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5067263/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.