Thẩm đại phu nhân khiêm tốn đáp: “Y thuật tinh diệu, lời này là do người ngoài quá khen thôi. Kỳ thực y thuật của ta cũng không lợi hại đến mức ấy, rốt cuộc nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà. Huống hồ dưới gầm trời này, bệnh nan y chứng lạ nhiều vô kể, chẳng có đại phu nào dám cam đoan rằng mọi bệnh nhân mình gặp đều có thể chữa khỏi.”
“Ít nhất, ta không dám.”
Một bên là Thẩm nhị phu nhân kêu trời khóc đất, luôn mồm nói Thẩm đại phu nhân không có ý tốt, tuyệt đối không cho bà chạm vào con trai mình; một bên là Thẩm đại phu nhân vốn dĩ cũng chẳng muốn khám cho Thẩm Hoằng Khải.
Thẩm lão phu nhân cảm thấy mình thật sự đã m.ó.c t.i.m móc phổi ra mà uổng công, không có một ai quan tâm đến Hoằng Khải, không có một ai thấu hiểu cho bà, bà đây là hai đầu đều không được lòng, bà mưu cầu cái gì chứ? Người nằm hôn mê bất tỉnh ở đây nếu không phải là đứa cháu đích tôn bà yêu quý nhất, bà mới chẳng thèm quản cái chuyện phiền phức này.
Lòng Thẩm lão phu nhân nóng như lửa đốt, vừa tức vừa giận, không nhịn được vỗ đùi khóc lớn lên, cháu trai của bà sao mệnh lại khổ thế này cơ chứ...
Thẩm lão phu nhân vừa khóc, làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Thẩm Lương Vi và Thẩm đại phu nhân cũng có chút nghẹn họng trân trối nhìn.
Chuyện này... đây là kiểu hành xử gì vậy?
Thẩm đại phu nhân không tiện làm bộ như không thấy, đành giả vờ khuyên giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5064636/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.