"Thám Mai Viên?" Thẩm Lương Vi sững sờ, mở to mắt: "Thám Mai Viên của Trưởng công chúa Di Hòa sao?"
Tiêu Cảnh Dụ bị biểu cảm phản ứng của nàng chọc cười, gật đầu: "Đúng vậy!"
Thẩm Lương Vi: "..."
Tiêu Cảnh Dụ khẽ cười nói: "Bổn vương sau khi cứu nàng thì phát hiện nơi này gần Thám Mai Viên nhất, nên tiện thể đưa nàng vào nghỉ ngơi. Nàng cứ an tâm ở đây nghỉ, sẽ không có ai biết đâu."
Thẩm Lương Vi: "..."
Được rồi, đây chẳng qua cũng chỉ là một biệt viện ở ngoại ô của Trưởng công chúa Di Hòa thôi, cũng không phải nơi bà ta thường trú. Chiến Vương điện hạ nói không sai, cứ an tâm ở đây nghỉ ngơi, chắc là... chắc là không sao đâu.
Chỉ là, cái giọng điệu tùy tiện, tự nhiên như không của Chiến Vương điện hạ vẫn khiến Thẩm Lương Vi có cảm giác dở khóc dở cười.
Tu hú chiếm tổ mà còn có thể chiếm một cách hùng hồn, hợp lý hợp tình đến vậy, đúng là chẳng còn ai bằng.
Thế nhưng, sao nàng lại chẳng thấy phản cảm chút nào thế này? Tiêu Cảnh Dụ cười nhẹ, dường như cảm thấy thái độ phản ứng của nàng rất thú vị, hòa nhã hỏi: "Nàng có khát không? Bổn vương đi tìm chút nước trà nhé."
"Không cần!" Thẩm Lương Vi hoảng sợ, theo bản năng nắm chặt lấy một đoạn tay áo của Tiêu Cảnh Dụ: "Ta... ta không khát, chúng ta nghỉ một lát rồi... rồi rời đi thôi."
Hôm nay nàng thực sự bị dọa sợ, không muốn rời khỏi hắn nửa bước.
Hơn nữa, nơi này rốt cuộc là địa bàn của Trưởng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5064000/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.