Ánh mắt Thẩm Lương Dung sáng lên, nhưng rồi lại chần chừ nói: "Nhưng mà, nhưng mà Tam đường huynh thông minh như vậy, huynh ấy thật sự sẽ mắc mưu sao? Nhỡ đâu ngược lại bị huynh ấy phát hiện, chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què?"
Thẩm Lương Dung đương nhiên mong sao hai anh em đại phòng cùng nhau gặp xui xẻo, nhưng Thẩm Hoằng Tuân dù sao cũng là người có tài Trạng Nguyên, thật sự có thể tính kế được huynh ấy sao? Nàng ta cảm thấy chuyện này rất mong manh, khó thành.
Lại không biết câu nói buột miệng vô tâm này của nàng ta chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén đ.â.m mạnh vào tim bào huynh mình.
Thẩm Hoằng Khải ghen ghét đến đỏ cả mắt. Thông minh cái ch.ó gì? Thẩm Hoằng Tuân chẳng qua là gặp may mắn thôi!
Hắn ta có một người cha tốt, từ nhỏ đã dạy dỗ hắn ta nên người, còn bản thân mình lấy cái gì để so với hắn ta?
"Chuyện này muội cứ yên tâm, đến lúc đó cứ nghe ta!"
"Nhưng mà..."
Thẩm Hoằng Khải lạnh lùng nói: "Nếu muội không nghe, ta sẽ khai muội ra."
Một đứa muội t.ử hoàn toàn không coi bào huynh như hắn ra gì, nói đ.â.m d.a.o là đ.â.m dao, hắn hà tất phải khách khí với nó?
"Nhị ca ca, huynh..." Thẩm Lương Dung rõ ràng bị lời này làm cho tức giận, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Nhưng khi nhìn thấy thần sắc lạnh băng, ngũ quan lãnh lệ của hắn, hoàn toàn không giống đang nói đùa, Thẩm Lương Dung rùng mình một cái, đâu còn dám từ chối?
"Được, muội... muội nghe Nhị ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063490/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.