Thẩm Hoằng Khải biết được kết quả này, so với dự đoán của hắn quả thực là một trời một vực, suýt chút nữa thì tức c.h.ế.t!
Vốn đang định kéo Thẩm Hoằng Tuân xuống nước — dựa vào cái gì mà chỉ có một mình hắn xui xẻo? Muốn xui xẻo thì mọi người cùng nhau xui xẻo.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Dù sao thanh danh của hắn cũng đã nát bét rồi, hắn biết, đời này mình đã không còn cách nào bước vào trường thi kỳ thi mùa xuân nữa, coi như xong đời rồi.
Dựa vào cái gì Thẩm Hoằng Tuân lại có thể cao cao tại thượng, chỉ lo giữ mình, vẻ vang hiển hách? Thảm thì cũng phải cùng nhau thảm...
Ai ngờ đâu, kết quả là, t.h.ả.m thì vẫn chỉ có một mình hắn thảm.
Thẩm Hoằng Tuân vẫn là Thẩm Hoằng Tuân vẻ vang đó, chẳng những không bị hắn liên lụy mà trở nên ô uế, ngược lại, vì có sự tồn tại của đứa "nghịch tử" Thẩm gia là hắn, lại càng làm nổi bật lên sự hiếm có khó tìm của Thẩm Hoằng Tuân!
Danh tiếng của huynh trưởng ngược lại càng truyền càng xa, thế mà người ta còn đồn đại huynh ấy mới là người có tài năng của bậc Trạng Nguyên.
Thứ mà hắn đau khổ theo đuổi, nằm mơ cũng muốn có được, người ta lơ đãng cái đã nắm trong tay. Nhìn huynh ấy mỗi ngày ra vào trong phủ, vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh kia, phảng phất như căn bản chẳng để cái gì "tài năng Trạng Nguyên" vào mắt.
Thẩm Hoằng Khải càng thêm căm hận...
Cái danh "tài năng Trạng Nguyên" của Thẩm Hoằng Tuân tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063483/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.