Hắn tặng nàng là tặng nàng, liên quan gì đến người khác? Hơn nữa, người khác nào? Ai là người khác?
Sao hắn lại không biết?
Thẩm Lương Vi: "..."
Thôi bỏ đi! Thẩm Lương Vi dứt khoát cáo từ.
Thấy Thẩm Lương Vi đi ra ngoài, Tiêu Cảnh Dụ há miệng định gọi nàng lại, nhưng lời đến môi lại không biết nói gì, sợ đường đột nàng, đành trơ mắt nhìn nàng rời đi.
Ngẫm nghĩ lại lời của Thẩm Lương Vi, một hồi lâu sau, Tiêu Cảnh Dụ mới "A!" một tiếng bừng tỉnh, khóe môi cong lên thật cao, trong đôi mắt hẹp dài tràn ngập ý cười, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú có chút rạo rực - Lời kia của Vi Nhi thực ra... chẳng lẽ là đang ghen sao?
Vậy là nàng thực ra cũng có cảm tình với mình đúng không...
Vậy lần sau gặp nàng, hắn nhất định phải nói cho nàng biết, phấn mặt hắn mua chỉ tặng cho nàng, không có người khác, sẽ không có người khác!
Tiêu Cảnh Dụ vẫn chưa nỡ đi, cứ đứng đó cười tủm tỉm một mình, nụ cười không thể nào kìm nén được.
Hắn khoanh tay lỏng lẻo trước ngực, dáng vẻ lười biếng dựa vào cửa sổ nhìn xuống đường.
Lát nữa khi Vi Nhi rời đi còn có thể nhìn thêm một cái...
Ánh Trăng Dẫn Lối
Khi Thẩm Lương Vi trở lại nhã gian, Hứa Tình Vân không kìm được bước tới nắm lấy tay nàng: "Vi Nhi muội muội cuối cùng cũng về rồi, muội không sao chứ!"
Thẩm Lương Vi đã sớm cất hộp phấn mặt vào trong ngực, nghe Hứa Tình Vân hỏi vậy vô cớ cảm thấy chột dạ, nàng vội lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063444/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.