Thiên Diệu Đế thở hổn hển từng hơi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc có phần dữ tợn, lần này là thật sự bị chọc giận đến cực điểm.
"Giỏi, giỏi lắm! Các ngươi giỏi thật đấy, hừ! Hai đứa con bất hiếu các ngươi, ngoài đấu đá lẫn nhau ra các ngươi còn biết làm gì nữa? Hả? Các ngươi còn biết làm gì!"
Tim hai anh em đập thình thịch, ai nấy đều cúi đầu.
Tiêu Cảnh Dụ ngồi đó như bị dọa đến ngây người, nửa ngày tròng mắt không chuyển động lấy một cái, như thể bị dọa sợ thật rồi.
Thêm dầu vào lửa thì được, chứ còn khuyên can? Xin lỗi, hắn không có kỹ năng này.
Thiên Diệu Đế hít sâu một hơi, khóe mắt liếc nhìn Tiêu Cảnh Dụ một cái, sâu trong đáy mắt xẹt qua tia chán ghét và kiêng kị.
Cùng với... sự tuyệt vọng và bất lực nhàn nhạt.
Tại sao, hai đứa con trai của ông ta lại ra nông nỗi này? Lại bất tài vô dụng đến thế? Chẳng lẽ... đây là trời muốn diệt ông ta, đây là... báo ứng sao...
Hai anh em này đứa thì làm ầm ĩ, đứa thì quấy rối, Thiên Diệu Đế còn tâm trí đâu mà hỏi Tiêu Cảnh Dụ cái gì?
Huống hồ, cũng chẳng còn tâm trạng để hỏi.
Dường như, cũng chẳng cần thiết nữa...
"Chuyện này không liên quan đến con, Dụ Nhi, con lui xuống trước đi!" Thiên Diệu Đế không muốn để đứa cháu này ở lại xem hai đứa con trai mình làm trò cười, bèn nói.
Tiêu Cảnh Dụ đâu có dễ đuổi đi như vậy?
Gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi đâu phải phong cách của hắn.
"Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063431/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.