Cho nên nói, cha ai người nấy xót mà.
So sánh như vậy, ngược lại có vẻ Thẩm Nhị lão gia chẳng coi sức khỏe của đại ca nhà mình ra gì. Hắn trong lòng thầm giận, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng lén lút liếc Thẩm Hoằng Tuân và Thẩm Lương Vi, cười ha hả: "Nhìn hai anh em các con kìa, nói gì vậy? Chẳng lẽ Nhị thúc lại không quan tâm đến sức khỏe cha các con sao? Cả nhà chúng ta cốt nhục tình thân, cùng ăn một bữa cơm còn có thể không thoải mái tự tại sao? Ăn ở đâu mà chẳng là ăn? Ăn xong bữa tối cha các con về nghỉ sớm cũng được mà! Quyết định vậy đi nhé!"
Thẩm Lương Vi bĩu môi, "Gia yến thì thoải mái tự tại chỗ nào chứ? Thẩm gia chúng ta là dòng dõi thư hương, quy củ lớn lắm..."
Gia yến cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé đều có mặt, đông người thì lắm quy củ, phải ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, một người nói một câu là có thể kéo dài cả buổi, sao sánh bằng ở trong phòng mình muốn nằm muốn ngồi thế nào cũng được? Đương nhiên là sẽ không giống nhau.
Thẩm Lương Vi nhìn cha với ánh mắt mềm mại.
Vì đã nghe vợ nói trước, Thẩm đại lão gia trở nên đặc biệt nhạy bén, theo bản năng chú ý đến rất nhiều thứ mà trước đây ông chưa từng để ý.
Sau khi hai đứa con của ông nói xong, tia lạnh lùng thoáng qua trong đáy mắt nhị đệ khi liếc nhìn chúng tuy rất nhanh, nhưng ông vẫn nhìn thấy.
Con cái ông tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063407/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.