Thật là khéo, hắn vừa từ trong cung ra, trên đường nhìn thấy xe ngựa của Thẩm gia, ôm tâm lý thử vận may đi theo một đoạn, không ngờ lại đúng là nàng thật.
Gần một tháng chưa gặp nàng, thật sự là có chút nhớ nhung...
Khi rời khỏi cửa hàng tơ lụa, Thẩm Lương Vi bước ra cửa lớn, theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn trà lâu đối diện, trong lòng có cảm giác là lạ.
Không biết có phải nàng cảm giác sai không, nàng cứ cảm thấy dường như có người đang âm thầm quan sát mình.
Chỉ là, những cánh cửa sổ kia đều đóng kín mít, có lẽ là ảo giác chăng.
Dù sao, cho dù có người thì chắc chắn cũng không phải tên cặn bã Tiêu Cảnh Hoài kia.
Tên cặn bã đó sẽ không làm chuyện vô ích, nếu là hắn, nhất định sẽ ló mặt ra để nàng nhìn thấy "tình ý", ánh mắt "liếc mắt đưa tình" của hắn.
Hoắc Thanh Vân thấy xe ngựa của Thẩm Nhị tiểu thư nhà người ta đã đi xa tít tắp rồi mà chủ t.ử vẫn còn đứng đó nhìn ngóng không chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy ngài ấy có chút đáng thương.
Không nhịn được nói: "Chủ t.ử nếu đã ưng ý Thẩm Nhị tiểu thư như vậy, chi bằng trực tiếp đến cửa cầu hôn, chỉ cần Nhị tiểu thư chưa đính hôn, lượng Thẩm gia cũng không có gan từ chối."
Tiêu Cảnh Dụ thu hồi ánh mắt, liếc xéo hắn một cái: "Câm miệng, ngươi thì biết cái gì!"
Hoắc Thanh Vân trợn trắng mắt, vâng vâng vâng, hắn cái gì cũng không hiểu.
Dù sao người chỉ dám nhìn không dám tán tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063403/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.