Kết quả của bước chân lâng lâng là khi lên cầu thang bước hụt một cái, "Ái chà!" một tiếng ngã ngửa ra sau.
Tiêu Cảnh Hoài theo bản năng đưa tay ra đỡ, ôm trọn nàng ta vào lòng.
"Điện hạ! Ta..." Bị Tiêu Cảnh Hoài ôm như vậy, chân Thẩm Lương Dung mềm nhũn, eo cũng mềm nhũn, như thể toàn thân bị rút hết sức lực, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, yểu điệu thẹn thùng, bộ dạng kiều mị mặc quân hái.
Trong lòng Tiêu Cảnh Hoài rung động, ánh mắt hơi thu lại.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Không nhịn được thầm đắc ý, tự tin tăng vọt.
Hắn đâu có ngốc, sao lại không nhìn ra Thẩm Lương Dung đây là có ý với mình? Vị Thẩm Đại tiểu thư này nhìn cũng rất xinh đẹp, nghe nói tài tình cũng không tệ, tính tình cũng ôn nhu hiền thục khá đáng yêu, chỉ tiếc, nàng ta không phải tiểu thư Đại phòng Thẩm gia.
Hắn đã một lòng muốn cưới Thẩm Lương Vi, thì không thể có bất kỳ dây dưa gì với nàng ta.
"Thẩm Đại tiểu thư không sao chứ?" Tiêu Cảnh Hoài ho khan, quan tâm đúng mực, nhìn qua vô cùng chính trực.
Hắn đang định buông Thẩm Lương Dung ra, không ngờ chẳng biết xảy ra chuyện gì, có người từ trên lầu hai lao xuống như bị lửa đốt đít, vừa chạy vừa la hét, hắn đâu còn tâm trí giữ gìn phong độ nhẹ nhàng, cuống quýt định né sang một bên.
Nhưng làm sao kịp nữa?
Nếu chỉ có một mình hắn thì chắc chắn kịp, nhưng Thẩm Lương Dung đâu có thân thủ linh hoạt gì? Huống chi lúc này còn đang mềm nhũn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063390/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.