"Thế nên, bổn vương đành phải không quản ngại vất vả quay lại đây một chuyến, nói rõ ràng với cô cô!"
Di Hòa trưởng công chúa kinh hãi, trong lòng bỗng dâng lên một luồng tức giận, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, quan tâm lo lắng đúng mực: "Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao! Thẩm gia Nhị tiểu thư và Lư Đại tiểu thư thật sự không sao chứ? Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Nếu không trong lòng bổn cung sao yên được..."
"Cũng thật là khéo, đúng lúc để con gặp phải. Ai nha, cũng may mà gặp phải con, nếu không, nếu không còn chẳng biết sẽ thế nào nữa... Thật là Bồ Tát phù hộ mà..."
Di Hòa trưởng công chúa vẻ mặt quan tâm nghĩ mà sợ, chắp tay trước ngực, diễn xuất vô cùng đạt.
Tiêu Cảnh Dụ cười ngâm ngâm thuận miệng hùa theo bà ta, lạnh lùng quan sát, trong lòng khinh thường đến cực điểm.
Cuối cùng Di Hòa trưởng công chúa không nhịn được lại nói: "Chỉ là... như vậy chẳng phải khiến con chịu oan uổng sao? Chuyện này cũng quá... cũng không biết là kẻ nào ra tay, lại vô cớ làm liên lụy đến con..."
Tiêu Cảnh Dụ ngẩn ra, buột miệng nói: "Lúc đó bổn vương không nghĩ nhiều như vậy..."
Hắn thoáng chần chừ vẻ buồn bực trong chớp mắt, sau đó cười xòa: "Thôi, bổn vương đường đường là đấng nam nhi, tự nhiên cứu người phải cứu cho trót! Nếu không, để hai vị tiểu thư bị người ta hiểu lầm chẳng phải là hỏng bét sao?"
Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt buộc phải ra vẻ hào phóng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063372/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.