Thẩm Lương Nguyệt vô cớ thấy bất an, miễn cưỡng cười nói: "Mẹ, ngày mai Nhị tỷ tỷ mới chịu trả ngọc bội sao? Nhưng mà, nhưng mà sao tỷ ấy lại làm thế?"
Thẩm Tam phu nhân thấy con gái quan tâm chuyện này như vậy, nghĩ nếu không nói rõ ràng e là tối nay con bé không ngủ được, liền kể lại đầu đuôi sự việc cho nàng ta nghe.
Hơn nữa còn cười lạnh, tỏ vẻ đang ngồi đợi mẹ con Thẩm Lương Vi tự vả mặt.
"Chuyện này không xong dễ dàng thế đâu, hừ, ngày mai nhất định bắt chúng phải nhận lỗi mới thôi! Tam phòng chúng ta cũng không dễ bắt nạt như vậy."
Thẩm Lương Nguyệt như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh toát.
Sao có thể... như vậy! "Không được! Không, không thể làm thế!" Thẩm Lương Nguyệt mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp vội vàng nói: "Cái này, sao có thể đến tận cửa hỏi Chiến Vương điện hạ được chứ? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải thành lén lút trao nhận sao? Mẹ, đến lúc đó thanh danh con phải làm sao đây!"
"Chiến Vương điện hạ chẳng lẽ không cần giữ thể diện sao? Như vậy, hỏi thẳng đến tận cửa như vậy, điện hạ cũng khó xử a."
Thẩm Lương Nguyệt vừa gấp vừa hoảng vừa tủi thân, che mặt khóc hu hu: "Mẹ, Thẩm Lương Vi quá bắt nạt người khác! Tỷ ta sỉ nhục con như vậy! Ngọc bội này nếu trả lại, lỡ Chiến Vương điện hạ hiểu lầm thì sao? Lỡ ngài ấy hiểu lầm con, hiểu lầm con từ chối ngài ấy thì sao? Vậy mối lương duyên tốt của con biết tìm đâu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063369/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.