"Ngươi!"
"Lâm tỷ tỷ không quan tâm người khác thì thôi, tại sao lại lạnh lùng như vậy? Lời nói tràn đầy sự chế giễu? Tổ mẫu ta nói, con gái nhà lành đều có tấm lòng lương thiện mềm mỏng, biết thông cảm cho người khác, đối xử hòa nhã. Ta vốn còn rất ngưỡng mộ Lâm tỷ tỷ, không ngờ..."
Lư Tú Tuần cười khẩy, phụ họa: "Thẩm muội muội nói không sai chút nào! Đã cùng nhau ra ngoài chơi, tự nhiên phải hòa thuận vui vẻ mới tốt, thấy người khác gặp rắc rối không giúp đỡ thì thôi, còn đứng bên cạnh bỏ đá xuống giếng, loại nhân phẩm này - thứ cho ta nói thẳng, người như vậy chẳng có chút nhân phẩm nào đáng nói. Ai dám bảo đảm mình làm việc không bao giờ sai sót, không có sơ hở chứ? Đổi vị trí suy nghĩ một chút, sau này người khác đối xử với mình như vậy, mình sẽ nghĩ thế nào? Hà tất phải thế!"
Sắc mặt mọi người ẩn ẩn đều có chút không đẹp, nhất thời đều không lên tiếng.
Mấy người hùa theo Lâm Nhụy ồn ào nhất lúc nãy càng cảm thấy xấu hổ, đành phải cố làm ra vẻ không có chuyện gì, không liên quan đến mình.
Lâm Nhụy tức đến đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận quát: "Bọn họ tự mình làm sai thì trách được ai? Ai cũng đang yên lành, sao cứ phải là tiểu thư nhà họ Thẩm các người gây chuyện cười, Thẩm muội muội vẫn là nên tìm nguyên nhân từ nhà mình thì hơn! Ngươi lại còn khéo mồm khéo miệng trách ta!"
Thẩm Lương Vi bước tới gần nàng ta hai bước, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063333/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.