Lời này chọc cho mọi người cười ha hả, kẻ tung người hứng, thậm chí còn có người khuyên hắn từ giờ phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ngàn vạn lần đừng để bị bệnh.
Kể cũng lạ, hắn và vị đường đệ Thám Hoa lang kia từ lúc thi Tú tài đã hoàn hảo né tránh nhau, mỗi lần bị bệnh sao mà khéo thế... à không, sao mà không khéo thế nhỉ? Hiện giờ người ta đã là Thám Hoa lang, Hàn Lâm Viện hầu đọc rồi, hắn thật ra có thể không cần "bị bệnh" nữa.
Những lời này khiến Thẩm Hoằng Khải vừa tức vừa gấp vừa bực, khổ nỗi trên mặt còn không thể biểu lộ ra, vẫn phải làm ra vẻ vân đạm phong khinh, nắm chắc phần thắng.
Nếu không, lại bị người ta bảo là thẹn quá hóa giận, tức muốn hộc máu.
Hắn chưa bao giờ chật vật đến thế.
Cũng chưa bao giờ hận Thẩm Hoằng Tuân đến thế.
Nếu không có Thẩm Hoằng Tuân, hắn chính là nam nhi ưu tú nhất thế hệ trẻ của Thẩm gia, còn về phần Thẩm Hoằng Lâm, đó chỉ là một tên võ biền thô lỗ, hắn thật sự không để vào mắt.
Nhưng tại sao lại phải có một Thẩm Hoằng Tuân chứ?
Cha mẹ và tổ mẫu dốc hết tâm huyết bồi dưỡng hắn, một lòng mong mỏi hắn làm rạng rỡ tổ tông, thế nhưng, tên khốn Thẩm Hoằng Tuân lại thi đỗ Thám Hoa lang. Hắn cần thiết phải vượt qua nó mới có thể làm cha mẹ và tổ mẫu hài lòng, nhưng mà, có dễ dàng như vậy sao?
Mặc dù hắn luôn tỏ vẻ rất coi thường Thẩm Hoằng Tuân, một bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063311/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.