Tiêu Cảnh Dụ về phủ, ngay chiều hôm đó, người trong cung đã tới.
Hoàng thúc tốt của hắn, đương kim Thánh thượng Thiên Diệu Đế truyền hắn vào yết kiến.
Tiêu Cảnh Dụ cười nhạt đầy châm biếm, cũng lười thay y phục, cứ mặc bộ áo choàng mặc nhà nửa cũ nửa mới đó ngồi xe tiến cung.
Thiên Diệu Đế đang độ trung niên, da mặt trắng trẻo, mũi cao mắt sâu, thân mặc long bào vàng sáng thẳng lưng ngồi cao trên ngai vàng, trông khá uy nghiêm đáng sợ.
Thế nhưng khi Tiêu Cảnh Dụ nghênh ngang bước vào điện, Thiên Diệu Đế nhìn thấy hắn lại mặt đầy từ ái, chưa đợi hắn hành lễ đã giơ tay cười ha hả nói: "Bình thân bình thân, trước mặt trẫm Dụ Nhi không cần đa lễ như vậy! Giữa chú cháu chúng ta, không cần xa lạ thế."
Tiêu Cảnh Dụ vẻ mặt đắc ý, thuận miệng cười nói: "Hoàng thúc đối xử tốt với Dụ Nhi, Dụ Nhi tự nhiên hiểu rõ. Nếu đã thế sau này ngầm bên dưới con sẽ không khách sáo với hoàng thúc nữa, có điều trước mặt người ngoài, đôi khi vẫn phải chú trọng một chút."
Mặt Thiên Diệu Đế hơi cứng lại: "..."
Nhìn thấy biểu cảm "Hoàng thúc người xem con hiểu chuyện chưa này" của Tiêu Cảnh Dụ, ông ta ngoại trừ cười thân thiết hơn, giọng điệu vui mừng khen ngợi hắn ra thì còn có thể làm gì? Nói đông nói tây vài câu chuyện phiếm, Thiên Diệu Đế dường như lơ đãng thuận miệng hỏi: "Nghe nói tối hôm qua, con tá túc tại trang trại của phu nhân Tả Đô Ngự Sử Thẩm đại nhân? Đang yên đang lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063308/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.