Thẩm đại phu nhân ôn nhu nói: "Vi Nhi, ngày đó ở chỗ tổ mẫu con đã xảy ra chuyện gì, con nói một câu đi."
Thẩm Lương Vi vâng lời, giọng nghẹn ngào, tủi thân kể lại.
Nàng nói mình nghe thấy tiếng mẹ gọi bên ngoài, vốn định lên tiếng trả lời rồi đi ra, kết quả hai ả tỳ nữ kia đè chặt lấy nàng, một người còn dùng khăn bịt miệng nàng không cho nàng lên tiếng...
Mọi người đều biến sắc.
Trước mặt con dâu thứ ba và bốn đứa cháu gái, sắc mặt Thẩm lão phu nhân càng khó coi đến cực điểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Lương Vi: "Vi nha đầu, con đừng có nói dối!"
Thẩm Nhị phu nhân cười nói: "Đúng thế, Vi nha đầu, con gái con đứa nói dối là không được đâu."
Thẩm Tam phu nhân cũng không chịu thua kém: "Ta thấy cũng phải, tổ mẫu con thương con như vậy, một con nha đầu nhỏ sao dám làm thế?"
Thẩm Lương Vi che mặt khóc: "Con không nói dối, tổ mẫu thương con, con vẫn luôn biết điều đó, con việc gì phải nói dối để phạt người của tổ mẫu chứ?"
Thẩm lão phu nhân cùng các phu nhân Nhị phòng, Tam phòng nhất thời cứng họng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Nguyệt không nhịn được cười lạnh: "Vậy ai mà biết được? Nhỡ đâu tỷ vong ân phụ nghĩa..."
Bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm đại phu nhân quét qua, Thẩm Lương Nguyệt không khỏi rụt cổ lại, giọng nói cũng nhỏ dần.
Thẩm đại phu nhân ôm lấy con gái đang khóc đến run rẩy yếu ớt, cười lạnh với Thẩm Tam phu nhân: "Tam đệ muội, Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063300/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.