Chiến Vương liếc nhìn Ô Nhã đang khúm núm lo sợ theo bản năng, cười lạnh lùng: "Ngươi là nô tỳ nhà ai? Dám tự tiện bàn luận về Vương phủ, to gan thật! Người đâu..."
"Chiến Vương tha tội!" Ô Nhã là kẻ yếu bóng vía, sợ tới mức đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống, vẻ mặt như đưa đám run giọng nói: "Nô tỳ, nô tỳ là đại cung nữ Ô Nhã bên cạnh Ung Vương điện hạ ạ!"
Chiến Vương "xùy" một tiếng cười khẩy, nhướng mày khinh thường nói: "Quạ đen (Ô Nha)? Đường đệ của bổn vương dù có kém cỏi đến đâu, cũng sẽ không đặt cho người bên cạnh cái tên xui xẻo như vậy, ngươi nói dối cũng không biết chọn lời."
Huynh muội Thẩm Lương Vi không nhịn được thầm buồn cười.
Thẩm Lương Vi liếc nhanh ngài một cái, thầm nghĩ không ngờ Chiến Vương điện hạ miệng lưỡi cũng sắc bén chẳng tha ai như vậy.
Mặt Ô Nhã đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng nào dám phát tác với Chiến Vương? Chỉ đành nhịn nhục nhã, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Bẩm, bẩm điện hạ, nô tỳ tên là Ô Nhã, Nhã trong nho nhã, không phải Ô, quạ đen... Nô tỳ thật sự là đại cung nữ bên cạnh Ung Vương điện hạ, nô tỳ, nô tỳ đi theo điện hạ hầu hạ từng gặp qua ngài rồi, ngài là chủ tử, tự nhiên, tự nhiên không nhớ rõ nô tỳ..."
Chiến Vương cười nhạo: "Nhã trong nho nhã? Thế thì còn chẳng bằng con quạ đen!" Bộ dạng này mà cũng không biết xấu hổ nói là nho nhã? Vẫn là quạ đen chuẩn xác hơn đấy.
Thẩm Lương Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063275/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.