"Nếu không, quốc có quốc pháp gia có gia quy, cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn. Con đó, cũng đừng oán ta, ta cũng là muốn tốt cho con. Con nếu lớn lên mà lệch lạc, sau này nhất định sẽ khổ cả đời, ta không thể trơ mắt nhìn con đi vào con đường sai trái."
Thẩm Lương Nguyệt khóc hu hu: "Tổ mẫu, đa tạ tổ mẫu chủ trì công đạo."
Thẩm Tam phu nhân đắc ý liếc Thẩm đại phu nhân và Thẩm Lương Vi một cái, cười lạnh nhạt.
Thẩm đại phu nhân khẽ cười: "Mẹ, lời này thiên vị quá. Đã là mượn đồ của người ta, sao đến lúc trả lại chẳng nhớ gì cả? Quên một cái là quên hai ba năm, tuổi còn nhỏ mà trí nhớ thế này là bệnh đấy, phải trị. Nếu không, chính là cố ý. Hiện giờ đồ vật Vi Nhi đã tìm về được, chuyện này coi như xong, chẳng phải tốt sao? Trả lại? Trả lại chỗ nào? Đồ vật vốn dĩ là của Vi Nhi mà."
"Tam đệ muội, các người đây là chiếm hời quen thói rồi sao?"
"Làm càn!" Thẩm lão phu nhân giận tím mặt, lạnh giọng quát lớn: "Thường ma ma, Đại phu nhân dám cả gan ngỗ nghịch, lôi nó xuống cho ta, áp giải vào từ đường sám hối t.ử tế. Một ngày không nhận sai, thì một ngày không cho nó ra ngoài!"
"Được thôi!" Thẩm đại phu nhân cười nói: "Vừa hay, mẹ phái người đến Thái Y Viện báo một tiếng, ngày mai con không rảnh vào cung bắt mạch bình an cho Hoàng hậu nương nương đâu."
Mọi người cứng họng, chân Thường ma ma vừa bước ra cũng khựng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063242/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.