Đôi trâm vàng điểm thúy kia là hình hai con bướm đang giang cánh bay lượn quanh đóa hoa nở rộ, điểm thúy rực rỡ, châu báu bắt mắt, tinh xảo mà linh động.
Thẩm đại phu nhân cẩn thận cài lên búi tóc của Thẩm Lương Vi, cười khen: "Con gái nhỏ của mẹ, thật là càng thêm xuất chúng!"
Thẩm Lương Vi thẹn thùng cười, dựa vào người Thẩm đại phu nhân nũng nịu nói: "Đều là công lao của mẹ cả đấy ạ!"
Hai mẹ con cùng cười vang, Thẩm đại phu nhân đặc biệt vui vẻ, bà thích nhất là trang điểm cho con gái mình thật xinh đẹp.
Thẩm Lương Vi không tự chủ được nhớ tới những lời tổ mẫu và đám người kia bôi nhọ mẹ. Các bà ta khinh thường mẹ, nói mẹ là kẻ hạ lưu đi khám bệnh cho người ta, dựa vào nịnh nọt lấy lòng mới được những huân quý tông thân ban thưởng, trong mắt huân quý tông thân chỉ là kẻ như nô tài.
Thế nhưng các bà ta lại nhìn chằm chằm vào những món đồ mẹ có được với ánh mắt tham lam, xúi giục nàng đi xin, rồi phần lớn lại bị các bà ta dùng đủ mọi danh nghĩa lấy đi mất.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Vừa ăn cướp vừa la làng, cũng chỉ đến thế mà thôi...
Mẹ là thái y tay nghề cao siêu, khám bệnh cho bệnh nhân, nhận tiền khám và quà tạ ơn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đường đường chính chính, mạnh gấp trăm lần so với việc các bà ta vừa c.h.ử.i bới vừa tính kế cướp đoạt.
Thẩm Lương Vi vốn định ở lại Xuân Đằng Viện dùng cơm tối với mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063230/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.