Cùng nguyên nhân đó, lão Tam vì thế mà không có con trai đích tôn, Thẩm lão phu nhân cũng không mấy yêu thích đứa cháu gái nhỏ này.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cứ như thể việc Thẩm Tam lão gia không có đích tử, tất cả đều là lỗi của Thẩm Lương Hân.
Rời khỏi Phúc An Viện một đoạn khá xa, Thẩm Lương Vi dừng lại bên một gốc tịch mai, đưa tay bẻ một cành hoa.
Bẻ một cành hoa nghịch trong tay, đóa hoa vàng kim kiều nộn giữa mùa đông hiu quạnh này càng thêm vẻ minh diễm động lòng người, mùi hoa thơm ngát mang theo chút lành lạnh, hít vào phổi khiến người ta khoan khoái dễ chịu.
Thẩm Lương Nguyệt tức giận lườm Thẩm Lương Vi một cái: "Này, còn ngẩn người ra đó làm gì? Nhanh đi thôi, đứng ở đây c.h.ế.t cóng mất!"
"Ồ," Thẩm Lương Vi mỉm cười nói: "Tam muội muội nói phải, hôm nay trời quả thật lạnh lắm, ta cũng phải mau chóng về thôi. Tam muội muội và Đại tỷ tỷ cũng mau về đi."
"Ngươi, ngươi có ý gì?" Thẩm Lương Nguyệt trợn to mắt, tức muốn hộc máu: "Tổ mẫu rõ ràng bảo chúng ta đến chỗ ngươi chọn trang sức, ngươi, ngươi muốn chơi xấu?"
Thẩm Lương Dung cũng cực kỳ bất ngờ, không nhịn được nhìn sâu vào Thẩm Lương Vi một cái, ấn đường nhíu lại.
"Buồn cười thật, cái gì mà chơi xấu? Đồ của ta, lúc này ta không muốn tặng cho các người nữa, ta đổi ý rồi, không được sao?"
"Ngươi!"
"Đồ vật là của ta, ta không muốn cho thì không cho."
Thẩm Lương Vi thầm nghĩ, cho dù ta chơi xấu thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063210/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.