Thẩm đại phu nhân đành mỉm cười hỏi: "San Hô có việc gì thế?"
"Là Lão phu nhân nhớ Nhị tiểu thư," San Hô liếc Thẩm đại phu nhân một cái, rồi chỉ nhìn Thẩm Lương Vi, thân mật cười nói: "Lão phu nhân cố ý sai người mua bánh phù dung mà Nhị tiểu thư thích ăn nhất, thế nên mới sai nô tỳ tới mời Nhị tiểu thư qua đó. Bánh phù dung này ấy à, phải tranh thủ lúc nóng ăn mới ngon, mời Nhị tiểu thư mau theo nô tỳ qua đó đi! Lão phu nhân trước nay ấy mà, chính là thương Nhị tiểu thư nhất đấy!"
San Hô mỉm cười nói những lời này, ngữ khí thần thái toát ra một vẻ thân thiết, phảng phất như ả và Thẩm Lương Vi mới là "người một nhà", những người khác đều là người ngoài vậy.
Trước kia Thẩm Lương Vi là đầu gỗ, ngốc nghếch, đối với việc này chỉ cảm thấy trong lòng thân thiết, cảm thấy San Hô tỷ tỷ đối với mình thật tốt!
Hiện giờ mắt lạnh nhìn từ góc độ người ngoài cuộc, trong lòng tự nhủ: Mặt mũi đâu? Thật to gan!
Ả là cái thá gì? Một con nô tỳ, cũng dám coi mình ngang hàng, cùng ngồi cùng ăn với nàng sao? Còn về cái gọi là bánh phù dung nàng "thích ăn nhất", Thẩm Lương Vi càng cười châm chọc.
Kiếp trước sau khi gả cho gã trai tồi Ung Vương kia, nàng không bao giờ ăn bánh phù dung nữa.
Không có duyên cớ đặc biệt gì, mà là không bao giờ nhớ tới việc muốn ăn thứ đó nữa.
Không còn ai liên tiếp nói trước mặt nàng rằng nàng thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063195/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.