Xuân đã vãn, chiều đã tàn, mẫu đơn nở 
Trước phủ nha Thuận Thiên Phủ, ngựa xe như nước, dòng người không dứt, tiếng trống kêu oan vang không ngừng, cáo trạng xếp đã đầy. Đạo quán của Trùng Vân Tử biến thành một bức tường đổ nát, của ngõ trống trơn, bốn phía tan hoang. 
Phủ doãn phủ Thuận Thiên, Lưu Triệu, nâng hốt trình tấu trước Ngự tiền: "Trùng Vân Tử là hạng đạo chích, giỏi giở trò thần quỷ, dân chúng bá tính nhiều người bị lừa gạt che mắt mà không biết. Hạng huyền thuật mê tín, lợi dụng lòng tin, làm loạn pháp trị, thần cho rằng, đáng chém." 
Nhan Tốn tiến lên một bước, phủi quan bào mà quỳ xuống, trầm giọng: "Thần tán thành. Trùng Vân Tử, nay đã rõ bộ mặt lừa trên gạt dưới, gian nịnh giả dối, lỗi ở thần không có mắt nhìn người, hiểm ủ đại họa, xin Bệ hạ giáng tội!" 
Dân chúng bách tính bị lừa gạt che mắt, tại sao gần đây đột nhiên lại theo nhau tỉnh ngộ, hơn nữa không nhận bồi thường, nhất định đánh trống thưa kiện? Đường Oanh ngồi sau màn bức bình phong dự thính chính, thực lòng khâm phục khả năng điều khiển thao túng của Nhan Tốn, cũng phải thán phục khả năng ứng đối của hắn. Lưu Triệu, môn sinh của Nhan thị, phỏng chừng chưa thành tài mà đã xuất sư, nói rằng 'Dân chúng bị lừa gạt che mắt', vậy khác gì là đang đánh đồng Thiên tử với dân chúng áo vải? Nhan Tốn nghe thế đành lập tức đảo gió, nhận sai về mình, xin được giáng tội. 
Hoàng đế tự xưng là Thánh nhân, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-do-ky-su/1767233/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.