Trương Lưu Phương bị ánh mắt này nhìn xem thì trong lòng chột dạ , nhưng Giang Lăng bất quá chỉ là một cái tiểu cô nương mới mười bốn tuổi , lúc trước cũng không có gì là lợi hại nên Trương Lưu Phương cũng không thật sự rất sợ nàng . Xoay người lại chỉ vào Giang Lăng mắng : " Tốt , ngươi ......" " Ta kêu ngươi cút , có nghe thấy không ? " Giang Lăng trên mặt trầm xuống ,trong mắt hàn ý càng sâu . Trương Lưu Phương bị nàng nhìn trừng trừng , chỉ thấy trái tim mạnh mẽ căng thẳng , không tự giác liền im miệng . Giang Văn Tự vốn định đến giúp đỡ chị dâu một phen , lại bị nữ nhân của mình nháo lớn như vậy , hắn cảm thấy xấu hổ không thôi . Lấy hết dũng khí đến gần Trương Lưu Phương , kéo kéo tay áo nhẹ nhàng khuyên nhủ : " Đi thôi , về nhà . " Trương Lưu Phương phục hồi lại tinh thần , một cổ tức giận xông lên , từ trước tới nay nàng toàn chơi đểu người ta , hôm nay bại với tay một con nhóc mười bốn tuổi thì làm sao chịu được . Bất quá trong lòng cũng có bóng ma , nàng chuyển mục tiêu sang mắng Lí Thanh Hà : " Xem xem , trong nhà đứa nhỏ bị ngươi dạy thành cái dạng gì ....." " Phách " Một tiếng vang lên , trên mặt Trương Lưu Phương hiện lên một bàn tay có năm ngón tay nho nhỏ. Trương Lưu Phương ôm gương mặt nóng bừng , chằm chằm nhìn về phía hắc ám mà nàng đã cố tình tránh đi , chỉ thấy Giang Lăng đã trở lại ngồi dựa vào giường , đang lấy khăn lau lau bàn tay , trên mặt đầy vẻ chán ghét . Những người khác đều kinh ngạc nhìn nàng . Hiển nhiên , cái bạt tai vừa rồi chính là do Giang Lăng đánh . " Hảo ,ngươi cái đồ ranh con , dám đánh lão nương . Lão nương liều mạng với ngươi . " Trương Lưu Phương bị một cái tát này , trong lòng cơn tức " tăng tăng " , không còn quan tâm gì nữa , vọt tới trước giường , giơ một bàn tay lên định đánh thẳng vào mặt Giang Lăng . Cũng không ngờ , nàng chưa nép đến một bên , đã bị Giang Lăng " phách , phách , phách " tặng thêm nàng mấy cái bạt tai , làm cho khuôn mặt béo của Trương Lưu Phương nhất thời biến thành đầu heo . Chờ nàng hết choáng đầu , hoa mắt , phục hồi lại tinh thần , mở mắt ra thì đã nhìn thấy Giang Lăng ngồi lại trên giường , lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng . Trương Lưu Phương lần này rốt cục cũng là sợ hãi thật sự . Nàng rõ ràng là đứng bên cạnh giường , cách xa Giang Lăng gần hai thước , Giang Lăng mới vừa hết bệnh , lại đứng xa như vậy , trong nháy mắt đánh nàng mấy cái bạt tay . Trương Lưu Phương cũng không dám hướng về Giang Lăng ai oán , chỉ biết đứng lên kêu trời kêu đất : " Đánh người , đánh người , tiểu bối dám đánh trưởng bối ...." Giang Lăng bước xuống giường , đi đến đứng yên trước mặt Trương Lưu Phương. " Ngươi... ngươi ....ngươi muốn làm gì ? " Trương Lưu Phương cảnh giác , lấy khuỷu tay che lại , muốn bảo hộ bản thân .Vươn một cánh tay béo mập ra : " Nếu ngươi dám đánh lão nương , lão nương .... " " Phách " Lại thêm một tiếng bạt tai vang lên , tốc độ cực nhanh . Dù cho nàng muốn che chắn cũng không được. Giang Lăng ánh mắt nhíu lại , điềm nhiên nói : " Giống người như ngươi chính là cặn bã , rác rưởi , loại phụ nữ ngu ngốc . Bổn cô nương thưởng ngươi bạt tai đó là để mắt tới ngươi . Ngươi nếu không cút , bổn cô nương không để ý lại thưởng thêm cho ngươi vài cái ." " Ngươi , ngươi , ngươi muốn như thế nào ? " Nhìn đến ánh mắt Giang Lăng đầy lãnh ý , thêm khí chất trên người phóng xuất ra làm Trương Lưu Phương thở hổn hển , đầy áp lực , trán toát mồ hôi . Nàng gặp Giang Lăng tới gần thêm một bước , cuống quít chạy ra cửa , cũng không ngờ là vướng vào cạnh cửa , té một cái " oành " thật là vang dội . Lần gặp gỡ này đã khiến Trương Lưu Phương vừa đau vừa thẹn , hỏa giận không biết phát tác ở đâu , chỉ biết trút lên mình cô nàng nha hoàn theo cùng : " Nha đầu chết tiệt kia , không muốn sống chăng ? " Cái nha hoàn đã sớm bị dọa ngây người , lúc này bị Trương Lưu Phương quát , mới thanh tĩnh lại , chạy nhanh đến nâng Trương Lưu Phương dậy . Giang Văn Tự cũng vội vàng đi qua : " Phu nhân , phu nhân không sao chứ ? " " Cút ngay ! " Trương Lưu Phương một tay đẩy Giang Văn Tự ra , một tay xoa xoa cánh tay bị đau do đụng phải cánh cửa , ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Giang Văn Tự một cái , không dám nhìn Giang Lăng , cũng không dám nói thêm lời gì nữa , xoay người bước nhanh ra ngoài cửa viện .Giang Văn Tự cũng chạy nhanh theo ra ngoài . Cọp mẹ bình thường cường hãn vô cùng , hôm nay bị Giang Lăng vài cái bạt tai đánh cho chạy trối chết . Lí Thanh Hà đứng ở đó sửng sốt nửa ngày , trong mắt đầy kinh ngạc và nghi ngờ nhìn về phía Giang Lăng . Phải là nữ nhi luôn văn nhã , điềm tĩnh của mình không , nàng khi nào thì biết võ công ? Giang Đào cũng không suy nghĩ đến nhiều như vậy . Tỷ tỷ vừa ra tay đã đánh cho cái bà đáng ghét kia chạy dài , hắn quả thật là sùng bái đến cực điểm , ánh mắt lóe sáng nhìn Giang Lăng " Vừa rồi là công phu gì vậy tỷ tỷ ? Thế nào mà ta vừa chớp mắt một cái là tỷ đã ở trước mặt thẩm thẩm rồi ? Thật sự là quá lợi hại , tỷ chỉ dạy cho ta đi ! " Nhìn đến gương mặt tròn tròn của Giang Đào hưng phấn đỏ bừng , hai mắt sáng lấp lánh đều là khát vọng , trong lòng Giang Lăng tràn đầy yêu thương , cười cười vỗ tay hắn : " Hảo , chờ tỷ tỷ hết bệnh rồi sẽ dạy cho ngươi " Nàng liếc nhìn Lí Thanh Hà một cái , nói với Giang Đào : " Tiểu Đào , ngươi đến phòng bếp lấy cho tỷ tỷ ít nước rửa tay .Vừa rồi đánh lên mặt nữ nhân kia nên tay bị ô uế hết rồi ". " Tốt , tỷ tỷ chờ ta một chút , ta đi nấu một ít nước nóng , chút nữa là sẽ có . " Được tỷ tỷ lợi hại sai sử Giang Đào cảm thấy vô cùng vinh hạnh , chạy vội ra cửa . Nhìn bóng dáng Giang Đào biến mất ở cửa , Giang Lăng một lần nữa trở lại ngồi trên giường , gương mặt bình tĩnh , giống như là chưa từng phát sinh chuyện gì . " Lăng Nhi , ngươi ..... ngươi liền không nói cùng nương sao ? " Lí Thanh Hà nhìn về phía Giang Lăng , ánh mắt cực sáng , chờ đợi Giang Lăng trả lời . Nếu Lí Thanh Hà không hỏi , Giang Lăng cũng lười giải thích , bây giờ đã hỏi đến , nàng liền đem những lời đã suy nghĩ sẵn trong đầu nói ra : " Võ công của ta là do một người thần bí chỉ dạy . Lúc ta sáu tuổi đã bắt đầu , có một người mỗi buổi tối đều đến trong phòng ta giúp ta luyện công , bọn nha đầu đều bị hắn điểm huyệt ngủ cho nên các nàng đều không biết . Nhưng mà phụ thân qua đời , người đó cũng không đến nữa . Ta không biết hắn là ai , cũng không biết hắn môn phái nào , chỉ biết là hắn rất lợi hại ." " Cái gì ? Ngươi nói là thật ? " Lí Thanh Hà nghe xong lời này , vẻ mặt kinh ngạc cùng vui mừng , bổ nhào vào giường , nắm lấy tay Giang Lăng : " Thật sự có người đến dạy ngươi võ công sao ? " " Thật ". Giang Lăng gật gật đầu , có chút nghi hoặc nhìn về phía Lí Thanh Hà ___ phản ứng của nàng hình như có chút kỳ quái . " Hắn có nói là do ai phái đến không ? Hay có nói đến bảo vệ ngươi không ? " Lí Thanh Hà đã bị nước mắt làm nhoà , nhưng mắt vẫn cố gắng mở to , hi vọng nhìn về phía Giang Lăng , chỉ sợ là không nhìn thấy Giang Lăng gật đầu . " Không có" Giang Lăng phun ra hai chữ này thì mắt Lí Thanh Hà liền ảm đạm , bộ dáng cực kỳ thất vọng . Tâm niệm của nàng vừa động , trong mắt tránh qua một tia nghi hoặc . Giang Lăng tuy là không đành lòng , nhưng vẫn hướng Lí Thanh Hà cấp thêm một bồn nước lạnh : " Cái người cao nhân kia , nói là có một ngày gặp ta ở bên ngoài , thấy ta tư chất không sai , cho nên truyền võ công . Về phần cái khác , cái gì cũng chưa nói ." " Chính là như vậy ? " Lí Thanh Hà tựa hồ cực kỳ thất vọng , buông bàn tay nắm Giang Lăng ra , ánh mắt có chút thất thần , ngực phập phồng lợi hại , nhìn ra được là gợn sóng trong lòng nàng vẫn chưa bình ổn . Sững sờ một lát , nước mắt bỗng như vỡ đê trào ra mãnh liệt , nàng tựa hồ sợ hãi sẽ khóc ra thành tiếng , gắt gao cắn môi , vội vàng che miệng , lao ra khỏi phòng . Nghe cách vách truyền đến tiếng khóc bị đè nén , Giang Lăng cau mày , tìm kiếm nguyên nhân trong trí nhớ . Lại phát hiện Lí Thanh Hà tuy là xuất thân tỳ nữ , nhưng nàng là người có tài hoa , cầm kỳ thi họa , nữ hồng , trù nghệ đều tinh thông , không gì không giỏi . Gả cho phụ thân của Giang Lăng là Giang Văn Họa , sinh được hai người tỷ đệ bọn họ . Lúc trước nhà chưa suy tàn , địa vị của nàng cực kỳ được tôn sùng , tình cảm vợ chồng coi như cũng không sai lệch . Mười mấy năm qua gia đình cũng bình tĩnh hạnh phúc . Còn về Trương Lưu Phương tự cho là xuất thân danh môn , làm gì cũng không bằng được Lí Thanh Hà , trong lòng đầy oán hận . Thừa dịp gia đình gặp khó khăn , đi rêu rao trào phúng khắp nơi , xả ra một ngụm ác khí . Mười mấy năm qua luôn luôn bình thuận , sinh hoạt tại khuê phòng , Lí Thanh Hà rất ít cùng người kết giao . Vậy tại sao vừa nghe qua có người truyền thụ võ công liền kích động vạn phần ? Vừa nghe không biết gì về lai lịch của người đó lại khóc thương tâm như vậy . Hay là nàng có cái gì bí mật hoặc là có nổi khổ không thể nói ra ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]