A Phúc không biết Lưu chưởng quỹ đang đi hướng về hắn ngày càng gần .Nhìn Giang Lăng bộ dáng không phục , hắn thở hổn hển , la càng lớn : " Tiểutử , đừng có tưởng chưởng quỹ cho ngươi làm ở đây là có thể . Ta nói cho ngươi , nếu A Phúc ca ta mà nhìn ngươi không vừa mắt , ngươi ở trongnày là không được , sáng mai mi phải cút đi !"
Giang Lăng đem cổ co rúm lại , mở to đôi mắt trong suốt vô hại , đáng thươngmà sợ hãi nói : " A a ......A Phúc ca , nói như vậy , chưởng quầy xem ta thuận mắt còn không được , phải cho ngươi xem thuận mắt mới được sao ?Ngươi so chưởng quầy còn muốn lợi hại hơn ? "
" Hắc hắc , ngươi minh bạch là tốt rồi ! " Gặp Giang Lăng trẻ nhỏ dễ dạy , A Phúccười híp mắt , đi đến vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Giang Lăng : " Ngươi nếuhôm nay không muốn bị đánh , cũng dễ dàng thôi , hàng tháng thời điểmlĩnh tiền công , xuất ra mười đồng đưa cho A Phúc ca giúp ngươi bảo quản ." Nói xong sắc mặt biến đổi mạnh , cắn răng trừng mắt nói : " Bằngkhông , ngươi chờ bị đánh đi , rồi lại bị đuổi đi thôi ."
" Vậy.... ... có phải trước kia tiểu nhị đều phải giao ra số tiền này ? " Giang Lăng sợ sệt lùi một bước , nhìn A Phúc nơm nớp lo sợ hỏi .
" Đó là đương nhiên ." A Phúc ngẩng đầu hừ một tiếng , tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dien-thien-khoanh/1863094/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.