Lương Đa đổ rồi, đổ đứ đừ luôn. Không ngờ mình lại xách đít qua đây, để đón sinh nhật với thằng cu này.
Tưởng Hàn ngồi đối diện Lương Đa vui đến nỗi cười toét cả miệng, chiếc bánh ga tô vị chocolate ngọt đến nao lòng.
Lương Đa cúi đầu nhấm nháp bánh ngọt, thỉnh thoảng trộm liếc cậu, hận không thể nhếch con mắt này lên tới trời luôn.
Phiền thấy bà, tên nhóc này sao lại phiền phức vậy chứ.
“Ủa không khóc nữa hả?” Lương Đa tức giận: “Lớn già đầu, khóc sướt mướt như vậy coi có ra cái thể thống gì không? Méo biết xấu hổ à?”
“Ngại quá.” Tưởng Hàn quê muốn chết: “Biết sao giờ anh, yêu sâu đậm quá nên khó chịu lắm.”
“Vãi cả yêu sâu đậm nữa chứ…” Lương Đa lẩm bẩm: “Khó chịu cái đầu em ấy!”
“Thì em khó chịu tan nát cả cõi lòng đấy thôi.” Tưởng Hàn dòm anh cười khúc khích: “Thật mà, từ lúc em biết anh hôm nay hẹn với người khác thì khuôn mặt đẹp trai này đã không thể tươi cười như trước nữa rồi.”
“Vậy bây giờ em muốn làm gì đây? Khóc tiếp hả?”
“Chậc, bác sĩ Lương, anh bới móc giỏi thật đấy.” Tưởng Hàn chẹp miệng: “Không phải anh đã đến rồi sao?”
Tưởng Hàn đặt chiếc nĩa nhựa ở trong tay xuống, lấy khăn giấy lau miệng, nghiêm túc hỏi: “Có phải anh luôn nghĩ em nói đùa đúng không?”
“Ờ? Rồi sao?” Lương Đa đang địa một viên chocolate lớn ở trong bánh ngọt, đang suy nghĩ nếu như mình húp nó luôn thì có mất lịch sự quá không.
Tưởng Hàn nhìn anh, bật cười: “Anh ăn đi, em không thích chocolate
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-da-gia-vo-ngu/1172538/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.