Có câu nói thế này, khi một người biết bí mật lớn nhất của bạn thì hoặc là gả cho người đó, hoặc là giết người đó.
Tất nhiên câu tục ngữ ấy là do Lương Đa nói.
Anh không thể gả cho Tưởng Hàn, cho nên bây giờ chỉ còn lại mỗi một con đường có thể đi —— Giết người diệt khẩu.
Lương Đa bắt đầu suy tính, trong nhà có vài con dao, rốt cuộc nên chọn cái nào may mắn được kết thúc mạng sống của oắt con chết bầm Tưởng Hàn đây?
"Đa... Đa Đa...?"
"Đa cái gì mà Đa?" Lương Đa hơi nhướng mày, "Tôi thân với cậu lắm à?"
"Hả?"
"Cậu... bỏ đồ sưu tập của tôi xuống."
Tưởng Hàn nghe lời bỏ nó xuống giường, theo bản năng chùi tay vào quần mình.
Cậu chùi như thế Lương Đa càng tức: "Ý mi là gì? Chê ta bẩn?"
Dùng xong đã khử trùng! Chỉ là quên cất thôi!
Lương Đa khá rầu rĩ, anh không nên dẫn tên này về, suy cho cùng vẫn là lỗi của bản thân anh.
Bầu không khí cực kỳ xấu hổ, xấu hổ đến độ Tưởng Hàn thật sự tỉnh rượu hơn phân nửa.
Thú thật lòng thì đây là lần đầu tiên Tưởng Hàn nhìn thấy gậy tự sướng ngoài đời, một nam sinh thanh thuần như cậu nay được mở ra cánh cổng thế giới mới.
Lương Đa ở bên này xuất hồn, Tưởng Hàn ở bên kia liếc trộm "sếch toi".
Cảm giác rất đã tay, hóa ra chất silica gel là thế.
Tưởng Hàn uống say phản ứng vẫn chậm chạp, hai bên im lặng mãi một lúc cậu mới chợt nhận ra thứ mình vừa cầm có khả năng đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-da-gia-vo-ngu/1172529/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.