Lương Đa nghĩ có lẽ mình trúng tà, nếu không vì sao về đến nhà còn nghĩ đến Tưởng Hàn. Ngày hôm nay tâm trạng anh rất không tốt, không muốn tập yoga mà nằm thẳng xuống sofa ăn khoai tây chiên xem phim trên ti vi, nhưng xem phim cũng không tập trung, trong phút chốc tư duy bắt đầu lạc đường, nghĩ xem nên giải quyết oắt con Tưởng Hàn như thế nào. Tuy ở khía cạnh này Lương Đa hơi chậm tiêu nhưng chậm tiêu thì chậm tiêu chứ anh không ngốc, Tưởng Hàn đã thể hiện rõ mười mươi, nếu anh còn không hiểu nữa sẽ gọi là ngu si. Phải từ chối, hơn nữa từ chối một cách thẳng thừng. Nhưng vấn đề ở đây là Tưởng Hàn không trực tiếp ngỏ lời với anh, nếu anh bỗng dưng chạy đến nói với người ta là "Không được, chúng ta không phù hợp, mi không với đến ta" thì có phải tạo thêm drama không? Lỡ đến lúc đó Tưởng Hàn không thừa nhận, nói anh cả nghĩ thì mất mặt biết mấy? Phiền. Anh cắn nát khoai chiên như đang cắn tim Tưởng Hàn. Bác sĩ Lương thì ở nhà sầu não còn bé Tưởng đáng yêu lại sướng chết đi được. Tưởng Hàn ngồi hai chuyển xe buýt mới đến trường được thông báo hôm nay giảng viên điểm danh, cậu cúp tiết bị bắt, Tưởng Hàn nói: "Bắt thì cứ bắt, mắc sai lầm ắt mới lĩnh ngộ, có được ắt có mất, trốn học bị bắt thật sự chẳng là gì so với thứ tao có được ngày hôm nay." Bạn cùng phòng nhìn cậu: "Bác sĩ Lương cầu hôn mày?" "Sao thế được?" Tưởng Hàn cười e thẹn, "Làm gì nhanh vậy chứ!" "...Mày phởn quá, tao hơi buồn nôn." Bạn cùng phòng nói, "Thật, rốt cuộc tao cũng phát hiện đàn ông mà yêu đương sẽ biến thái bất thường." "Ê! Nói cứ như mày không phải đàn ông." Tưởng Hàn nói với cậu ta một cách thần bí, "Hiện giờ ngồi trước mặt mày là bạn trai giả của bác sĩ Lương vạn người mê đó nhé! Chúc mừng tao đi!" Bạn cùng phòng nghe xong mông lung: "Khoan, sao lại thành bạn trai giả? Mới bạn trai giả, chúc mừng đầu mày?" Tưởng Hàn mỉm cười: "Anh bạn, từng nghe câu nói thế này chưa: Bạn trai giả, liều mạng bất chấp sẽ thành thật." Cậu ta hơi nhướng mày: "Ai nói?" "Shakespeare." "Sao tao thấy phong cách giống của Lỗ Tấn?" "Thật ra là Dostoevsky." "Tán phét." Cả hai không nói được một câu cho ra hồn, ăn uống trong căn tin xong quay về phòng ký túc xá, trên đường về Tưởng Hàn kể lại chi tiết chuyện xảy ra hôm nay cho bạn cùng phòng nghe, tất nhiên giọng kể mang đậm sắc thái chủ quan, theo lời kể của Tưởng Hàn hôm nay bác sĩ Lương không những chủ động kéo cánh tay cậu mà còn thẹn thùng nép vào lòng cậu. Tất nhiên bạn cùng phòng không tin, quen Tưởng Hàn suốt bao lâu, dùng tục ngữ phía bên nhà cậu ta thì là dẩu mông thôi cũng biết nhãi con ị phân gì, mặc dù nghe khá gớm nhưng là vậy đó, những gì Tưởng Hàn kể, cậu ta chọn ra lời có thể tin, hiểu được sơ sơ. "Rồi đừng nói nữa, hiểu rồi." Bạn cùng phòng nói, "Mày là kẻ anh ấy tạm thời tóm lấy để chặn những người theo đuổi khác, na ná với diễn viên quần chúng, có điều mày thuộc loại miễn phí, diễn viên quần chúng người ta còn có tiền." "Dung tục!" Tưởng Hàn mắng cậu ta, "Chỉ biết tiền!" Nhãi con đã lâng lâng, bạn cùng phòng có thể nhìn thấy. Kệ vậy, chẳng phải người trẻ đều thế ư, mai sau trải qua vùi dập của xã hội tự khắc hiểu được khi gặp chuyện không nên dễ tự mãn. Quả thật Tưởng Hàn hơi lâng lâng, cậu nghĩ qua hôm sau bác sĩ Lương sẽ đến tìm bạn trai giả là cậu thế này thế kia, dù không thế này thế kia thì chí ít cũng sẽ chat chit qua quýt trên mạng mấy phút. Nhưng không có. Bác sĩ Lương ấy à? Là kẻ kiên định với chủ nghĩa độc thân, từ chối mọi phiền phức có khả năng xảy ra. Từ khi Lương Đa giác ngộ thì anh bắt đầu có ý định tróc cái tên Tưởng Hàn ra khỏi thế giới của mình, thậm chí mấy ngày nay còn không đậu xe ở chỗ trường đại học, dù đi muộn không tìm được chỗ đậu thì anh thà dành ra gấp đôi thời gian lượn lờ kiếm chỗ còn hơn là đến ngôi trường kia. Tưởng Hàn bồn chồn kích động nhưng bạn cùng phòng nói: "Mày đừng lỗ mãng, lạt mềm buộc chặt biết không? Đợi anh ấy liên lạc với mày đi." Ban đầu Tưởng Hàn còn thấy bạn cùng phòng nói rất hay khá có đạo lý, lúc nào cũng là cậu xu nịnh mà bác sĩ Lương lại không biết quy trọng, thế thì cậu sẽ lạnh nhạt anh ấy mấy ngày để bác sĩ Lương biết Tưởng Hàn cậu quan trọng cỡ nào. Ai dè đợi ròng rã một tuần. Trong một tuần này ngày nào Tưởng Hàn cũng hát: "Tôi ở đây đợi em về, đợi em về..." Nhưng đến khi hoa cũng đã tàn mà bên phía bác sĩ Lương không có một chút động tĩnh nào. (truyện chỉ đăng ở w.o.r.d.p.r.e.s.s và w.a.t.t.p.a.d kuroneko3026) Tưởng Hàn thấy không ổn, cứ tiếp tục chờ đợi thế này mối tình đầu của cậu sẽ kết thúc khi mà chẳng bị vấn đề gì, xem ra chiêu của anh Chu vô dụng, cậu vẫn phải chủ động ra quân. Vừa khéo ngay lúc không biết chủ động ra quân thế nào, Tưởng Hàn nhận được tin nhắn Wechat của bác sĩ Lương cậu nhớ mong da diết. Lương Đa hỏi cậu: Tối có thời gian không? Uống rượu. Chẳng phải rất đúng lúc sao! Đây gọi là gì ta? Thần giao cách cảm? Bé Tưởng đáng yêu: Em đợi lệnh bất kể thời điểm ạ! Bác sĩ cần em chuẩn bị gì không? Bác sĩ muốn nhìn em âu phục giày da hay giản dị phóng khoáng? Cái nào cũng được, phong cách nào em cũng có thể làm chủ hoàn mỹ! Lương Đa ngồi uống trà trong phòng khám, hôm nay anh còn cố ý bỏ thêm cẩu kỷ, rất dưỡng sinh. Nhưng con đường dưỡng sinh nhanh chóng bị cắt đứt vì tối có tiệc rượu. Anh không muốn đi nhưng không thể không đi. Ông chủ quán bar trước kia anh thường chăm sóc cũng xem như là bạn cũ nhiều năm, sinh nhật hàng năm của ông chủ đều sẽ tổ chức party ở bar, tuy Lương Đa hay ví mình là đóa hoa ở trên cao vời vợi không thể với đến nhưng anh lại rất thích tham gia vào cuộc vui thế này, quan trọng toàn là người quen nên không cần lo lắng nhiều. Năm nay cũng vậy, đến ngày thiệp mời tự gửi đến. Party này là cuộc tụ họp duy nhất Lương Đa tham gia vào mỗi năm, không chỉ mỗi anh mà Dương Khiếu Văn cũng sẽ đi, cũng là dịp duy nhất anh uống rượu thả cửa mỗi năm một lần, người trưởng thành ấy mà, nói cho cùng vẫn phải giải phóng áp lực. Dù cuộc sống của Lương Đa thoạt nhìn có vẻ không có áp lực nhưng nó chỉ là "thoạt nhìn", ai mà chẳng có nỗi niềm khó nói trong cuộc sống chứ? Năm nay vì nghĩ đến Dương Khiếu Văn nên Lương Đa xét đến chuyện dứt khoát không đi. Nhưng lại thấy tiếc nuối, dù sao mỗi năm chỉ có một lần, vả lại lần này không đi lần sau thì sao? Không thể trốn tránh mãi được. Thực chất nói trắng ra là Lương Đa tiếc nuối bỏ lỡ cuộc vui, trùng hợp Dương Khiếu Văn lại nhắn Wechat hỏi có phải tối nay vẫn như cũ không, còn bảo anh dắt theo cậu bạn trai để mọi người cùng chuyện trò. Lương Đa bị đẩy ra trước đầu ngọn sóng khiến anh nóng đầu, nhắn lại với Dương Khiếu Văn: Không thành vấn đề. Con người dẫu lớn thế nào, dẫu bằng cấp cao bao nhiêu thì lúc nên kích động tuyệt đối sẽ không thua kém ai. Vậy là Lương Đa đành phải liên lạc với Tưởng Hàn, anh nghĩ bụng quả thật mỗi ngày anh đều đẩy mình vào trong hố lửa. Lương Đa thấy tin Wechat của Tưởng Hàn thì trả lời: Em không mặc cũng không ai quan tâm. Bé Tưởng đáng yêu: Khiếp! Người trưởng thành các anh chơi lớn đến thế ư! Lương Đa liếc trắng mắt, nhắn thời gian cho cậu, dặn đến giờ thì ra cổng trường đứng đợi, anh sẽ đến đón. Tưởng Hàn nhắn meme "Đã rõ" sang, là một con thỏ với đôi tai lớn, đáng yêu hết nấc.
Lương Đa đang tính lưu meme đó về thì bỗng nhận ra một điều: Tưởng Hàn lưu cái meme này từ đâu? Ai chả biết thanh niên não thiếu oxy sẽ không vác xác kiếm meme đáng yêu, meme kiểu này tuyệt đối là do người khác gửi cho cậu ta! (*) Não thiếu oxy (Nguyên văn - 少根筋): Nôm na là nói chuyện không qua suy nghĩ, thiếu suy xét, đôi khi phản ứng chậm,... Ai gửi? Lương Đa rơi vào trầm tư, nhưng mấy giây sau anh bỗng tỉnh ra: Mắc mớ gì đến mị? Anh bỏ điện thoại xuống xong lại cầm lên, đặc biệt nhắc nhở bé Tưởng đáng yêu: Mặc quần áo đàng hoàng, không được dâm loạn phóng đãng. Khi Tưởng Hàn nhận được tin nhắn thì đã bắt đầu chọn quần áo, cậu hỏi bạn cùng phòng: "Anh Chu, mày nói rốt cuộc tao nên mặc gì giờ?" "Không thì mày đừng mặc," bạn cùng phòng nói, "Tao thấy mày cũng có muốn mặc đâu." "Chậc, tao nào lẳng lơ như mày nghĩ." "Mày chỉ có nước lẳng lơ hơn tao nghĩ." Bạn cùng phòng nói chuẩn. Thật ra bình thường Tưởng Hàn vẫn ra gì và này nọ, một người rất nghiêm túc đoan chính nhưng kể từ sau khi gặp bác sĩ Lương, quả thật mỗi ngày đều phởn. Tưởng Hàn phân tích cả buổi —— Buổi tối, bar, trong đầu cậu bắt đầu ảo tưởng ra tình huống mờ ám, trên sàn hỗn loạn, dưới ánh đèn mờ ảo, cậu và bác sĩ Lương tựa sát nhau... "Mày cười đê tiện quá." Bạn cùng phòng châm chọc, "Đáng lẽ nên để bác sĩ Lương nhìn thấy vẻ mặt xấu xí này của mày." Nói có lẽ không mấy ai tin nhưng Tưởng Hàn lớn tồng ngồng thế này mà vẫn chưa từng đến bar. Không phải cậu có thành kiến với bar, chủ yếu là do tửu lượng của cậu thật sự rất tệ, tuy không đến nỗi một ly đã gục nhưng ba, bốn ly thì chưa chắc, sức chiến đấu của cậu kém đến độ không ai tình nguyện tìm cậu đi bar. Uống chưa tận hứng còn phải chăm sóc cho con ma men, mắc gì phải vậy chứ? Nhưng Lương Đa không biết, vả lại anh thật sự hết cách, nói dóc cũng đã nói dóc, ba hoa cũng đã ba hoa, anh còn có cách nào khác nữa? Vì dự định đến thẳng bar nên Lương Đa quyết định đóng cửa phòng khám trễ, đến 7 giờ 30 sẽ đi đón Tưởng Hàn luôn. Qua một tuần giày vò, bây giờ rốt cuộc bé Tưởng đáng yêu mới ý thức được rằng nếu cậu muốn có câu chuyện gì đó với bác sĩ Lương thì cậu phải chủ động, 4 giờ 30 hết tiết học cậu chạy thẳng ra phòng khám của Lương Đa. Thật ra bé Tưởng rất hiểu chuyện, trước khi đi cậu chuẩn bị cho bác sĩ Lương viên kẹo Bát Bảo vị nho xanh, sắp đến nơi còn mua hai ly trà sữa, cố tình cho thêm một phần trân châu vào ly của bác sĩ Lương vì theo quan sát của cậu, bác sĩ Lương cực thích nhai trân châu trong trà sữa. Lúc Tưởng Hàn đẩy cửa đi vào Lương Đa đang đọc sách, sách nghiêm túc, đó giờ anh không đọc truyện đồi trụy trong phòng khám bệnh, luôn chỉ đọc buổi tối trước khi đi ngủ. Trước khi ngủ đọc một ít truyện "vận động", hứng tình thì cầm món đồ chơi nhỏ chơi một lúc. Phê. "Bác sĩ Lương!" Một ngày không gặp như ba năm, một tuần không gặp làm Tưởng Hàn nói thẳng, "Em nhớ bác sĩ muốn chết!" Mơ về cảnh hiện trường ở chương trình cuối năm năm 1995. "Sao em đến đây?" Lương Đa ngày hôm nay vẫn là Lương Đa đẹp trai. Anh mặc áo len trắng và quần jeans xanh lam, bấy giờ khoác thêm áo blouse trắng. Dạo này trời trở lạnh, buổi sáng anh không muốn rời giường, để tiết kiệm chút ít thời gian nên không đeo kính áp tròng mà đeo thẳng gọng kính. Tưởng Hàn đặc biệt thích nhìn anh đeo kính, tao nhã lịch thiệp, gãi ngứa tim của bé Tưởng đáng yêu. "Em nghĩ tan học cũng không có việc gì nên đến thẳng đây." Tưởng Hàn bước vào, nâng... ngực mình lên. Tưởng Hàn mặc áo phao lông vũ trắng, chỗ ngực căng phồng, Lương Đa nhìn mà chấm hỏi đầy đầu. "Em bị sao vậy?" Căng sữa à? Tưởng Hàn rảo bước đi vào, chặn khí lạnh ở bên ngoài cửa. Gần đây trời ngày càng lạnh lẽo, bọn họ thật sự bị đạp một đạp ngã vào mùa đông. Tưởng Hàn vào trong, bước đến cạnh bàn của Lương Đa kéo khóa kéo áo phao xuống lấy trà sữa nóng hổi từ trong ra. "Hôm nay rét quá, em sợ xách bên ngoài sẽ nguội nên cố ý giấu trong áo." Tưởng Hàn đưa trà sữa cho Lương Đa, "Còn nóng, bác sĩ uống đi, em gọi thêm một phần trân châu cho bác sĩ đó." Lương Đa trộm nghĩ thôi tiêu đời rồi, không ngờ anh lại cảm động trước một hành động nhỏ của Tưởng Hàn. "Anh..." Lương Đa định mạnh miệng nói thời gian này mình dưỡng sinh, không uống trà sữa nhưng cuối cùng lời ra đến miệng lại đổi thành, "Cảm ơn ngài ạ, ngài tìm chỗ ngồi đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]