Quản Tiêu vô tội. Lương Đa thật sự cũng rất vô tội. Đây là hiểu lầm. Nếu Tưởng Hàn biết chút chút về con người Quản Tiêu thôi cũng sẽ biết được hắn mắc bệnh thích sạch sẽ tột độ, ngoại trừ trà sữa do bạn trai mua thì bất kỳ ai mua cho hắn cũng không chạm vào. Ly trà sữa Tưởng Hàn mang đến cho Lương Đa vẫn còn để ở dưới gầm bàn, nó bị bỏ xuống gầm bàn là do Lương Đa đang chuẩn bị uống thì nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, anh lo hình tượng thiên thần áo trắng trưởng thành lạnh lùng cao quý của mình sụp đổ trước mặt bệnh nhân nên vô thức giấu nó đi, nào có biết đi vào không phải bệnh nhân mà là Quản Tiêu. Nhắc cũng khéo, ngày hôm nay Trần Bạch Trần và Quản Tiêu về nhà bà của Quản Tiêu ăn, lúc ăn xong đi về trùng hợp đi ngang qua trà sữa quán này, vì hôm nay Quản Tiêu nói chuyện lọt tai, dỗ Trần Bạch Trần vui nên anh ta khen thưởng cho Quản Tiêu một ly trà sữa. Lúc này Trần Bạch Trần đi ra ngoài mua đồ, Quản Tiêu hút trà sữa của mình trong phòng khám của Lương Đa, nào ngờ lại xảy ra trò vui thế này. "Tao không nghe thấy." Lương Đa vẫn dán mắt ra cửa, "Làm gì có tiếng tim vỡ nào đâu, mày diễn hơi sâu đó." Lương Đa dán mắt ra cửa, Quản Tiêu dán mắt vào Lương Đa. "Con ngươi mày sắp rớt ra luôn rồi kìa." Quản Tiêu nói. "Con ngươi mày mới rớt!" Lương Đa quay sang lườm hắn, "Còn nói xàm xí lát nữa tao móc hai mắt mày ra!" Quản Tiêu cười khẩy: "Ai thèm để ý mày! Trong lòng mày nghĩ gì tự mày biết rõ nhất." "Tao biết mốc xì." Lương Đa liếc hắn, nhìn thấy ly trà sữa của hắn thì tức cái lồng ngực. Hai người đang đấu võ mồm thì Trần Bạch Trần quay lại, Lương Đa mới hỏi thăm Trần Bạch Trần một tí anh ta đã bị Quản Tiêu kéo đi. "Khỉ hẹp hòi!" Lương Đa thề Quản Tiêu thật sự là kẻ hẹp hòi nhất anh từng thấy. Lương Đa thích trêu người ta nhưng không phải ai anh cũng trêu bậy bạ, anh có chừng mực, mà Quản Tiêu cực dễ trêu, Lương Đa thích trêu tức hắn, trước kia Lương Đa còn nói đùa nếu không phải Quản Tiêu giành trước một bước thì anh đã theo đuổi Trần Bạch Trần rồi. Chỉ là lời nói đùa thôi mà Quản Tiêu lại ghi nhớ, về sau chỉ cần có Trần Bạch Trần ở đây hắn sẽ đề phòng Lương Đa như đề phòng tên dâm dê, muốn nhìn Trần Bạch Trần thêm mấy cái cũng không được. Hai người dính chặt cứng nhau đi về, phòng khám chỉ còn lại mỗi Lương Đa. Lúc này bên ngoài giăng kín mây, trời nổi gió, dự báo thời tiết ngày hôm qua nói hôm nay có mưa, Lương Đa còn cảm thấy sẽ có tuyết. Cuối mùa thu, cũng đến lúc trời đổ tuyết. Anh nằm sấp trên bàn thở dài, quay qua nhìn ly trà sữa bị mình giấu. Anh cầm nó cắm ống hút hút rột rột rột. Có lẽ nên giải thích với Tưởng Hàn? Mặc dù anh tự nhủ không cần để ý oắt con kia có giận không, có hiểu lầm không nhưng lại thấy bứt rứt trong lòng, càng lúc càng bứt rứt, trà sữa trong miệng cũng đổi vị. Lương Đa nằm sấp trên bàn nhìn nửa ly trà sữa còn lại, trà sữa ngon vậy mà anh uống không trôi. Bực chết mất, tất cả là lỗi của Quản Tiêu! Lương Đa ngồi phắt dậy, bực tức cầm lấy điện thoại. Bác sĩ Lương cao quý đã bao giờ chủ động nhún nhường ai chưa? Không thể ngờ được đến phiên Tưởng Hàn thì lại thất bại. Lương Đa nhắn Wechat cho Tưởng Hàn nhưng mãi mà không biết nên nhắn gì, anh lo mình mặt nóng dán mông lạnh, nói sao bác sĩ Lương cũng sợ mất thể diện. Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhắn meme "Tạt ngang qua" sang.
Thì đúng là chỉ tạt ngang qua thế giới của Tưởng Hàn trong thoáng chốc, lúc này Tưởng Hàn vẫn chưa về trường, cậu nhìn điện thoại, nộ khí càng thêm bừng bừng. Vốn dĩ Lương Đa chủ động nhắn Wechat cho cậu cậu rất vui, ai ngờ vừa mở ra thì đối phương lại nhắn một cái meme vẻ mặt bình thản nhàn nhã như cố tình chọc tức cậu. Không biết có đúng là Lương Đa cố ý chọc tức cậu không, nhưng cậu tức thật. Tưởng Hàn sắp cắn nát ống hút, trong đầu toàn là hình ảnh người đàn ông kia hút trà sữa. Người đó là gì của Lương Đa? Người tán tỉnh? Đối tượng mập mờ? Hay là bạn trai? Không nghe nói bác sĩ Lương có bạn trai! Tưởng Hàn đấm ngực giậm chân làm người qua đường dòm ngó. Quay lại trường, Tưởng Hàn không muốn về ký túc xá mà chạy đến bên sân bóng rổ ngồi xích đu. Mùa này đặt mông ngồi xuống cũng đủ lạnh teo. Nhưng chẳng hề gì, Tưởng Hàn không sợ, dẫu sao tâm cậu đã lạnh đến mức đóng thành băng. Tưởng Hàn tủi thân ngồi trên xích đu uống trà sữa không còn vị nhìn chằm chằm điện thoại, điện thoại cậu không còn nhiều pin, nãy giờ vẫn để màn hình sáng nên chỉ còn lại 29% pin. Tưởng Hàn nhìn không rời mắt meme của Lương Đa đến nửa tiếng, Lương Đa nhìn không rời mắt điện thoại của mình đến sắp mù mắt. Cả hai cứ vậy giằng co, một người bị chọc tức, một người dần dần bị chọc tức. Lương Đa thầm nói: Nhà mi giỏi lắm, ta đã chủ động nhắn Wechat cho mi mà mi còn ngó lơ ta! Tưởng Hàn thầm nghĩ: Bác sĩ Lương giỏi lắm, bác sĩ thắng! Bác sĩ Lương thật sự thắng, Tưởng Hàn phát hiện dù mình tức tối cỡ nào cũng không thể thật sự làm lơ đối phương. Thích một người bực ghê ta. Tưởng Hàn không màng đến "Binh Pháp Yêu Đương" "Bí Kíp Tán Gẫu" anh Chu đã dạy, cậu nhắn thẳng —— Bác sĩ Lương à anh không có tim. Lương Đa ở bên này đợi sốt hết cả ruột, không hiểu sao bỗng dưng bị nổi nhiệt miệng, chuyện chỉ mới mấy phút mà phản ứng thế này là hơi bị quá đà đúng không? Có tư cách gì? Tưởng Hàn có tư cách gì chứ? Cuối cùng Lương Đa vừa sờ cục mụn trên môi vừa tự nhủ chắc chắn vì mình là người quá thuần khiết nên không chịu được người khác hiểu lầm mình. Nói cho cùng chuyện lừa mình dối người kiểu này Lương Đa từng làm không ít, không khan hiếm lần này. Ngay khi Lương Đa nộ khí ngút trời tính vứt nửa ly trà sữa còn lại thì Tưởng Hàn nhắn Wechat, anh đọc câu đối phương nhắn, phẫn nộ thiếu điều đập điện thoại. Nếu không phải bây giờ điện thoại đắt đỏ thì anh thật sự đập nát. Tính tình hung dữ của bác sĩ Lương chỉ có tiền bạc mới trị được. Lương Đa không đếm xỉa gì nữa, nhắn Wechat mốc xì, anh trực tiếp gọi thoại. Đều là đàn ông trưởng thành, còn nói dông dài dai dại làm chi? Lương Đa sầm mặt đứng đó, lửa giận sắp đốt cháy cả căn phòng khám. Sao ta không có tim cho được? Ta không có tâm mà chủ động nhắn Wechat với nhà mi? Tức khùng người! Điện thoại Tưởng Hàn bất ngờ vang lên, cậu đang buồn bã đu xích đu, cuối mùa thu trời nhá nhem tối, trên đầu giăng kín mây đen, mưa sắp tuôn xối xả mà lòng cậu thì đã bắt đầu đổ mưa. Có cảm giác như bi thương chảy ngược thành dòng. Ban đầu cậu còn tưởng cuộc gọi thoại là bạn cùng phòng gọi, kết quả nhìn trái nhìn phải mới dám tin là của bác sĩ Lương. "Bác, bác, bác sĩ Lương." Dù lúc gõ chữ nhắn tin Tưởng Hàn biểu hiện rất mạnh bạo nhưng khi gọi thoại, trong tích tắc cậu rụt rè đến mức nói lắp. Lương Đa hỏi: "Ý em là sao?" "Là sao là sao?" Tưởng Hàn thong thả đu xích đu, cậu cúi đầu nhìn lá rụng bên chân, tâm trạng rất tệ. "Sao anh không có tim?" Lương Đa mặc áo blouse trắng đứng chống nạnh, ai không biết còn tưởng anh sắp đi đánh nhau, "Em nói anh nghe chút đi, sao anh lại không có tâm?" Sao anh không có tâm chính anh còn không biết ư? Tưởng Hàn không muốn khịa anh. Tưởng Hàn không khịa anh thật, mà cậu hỏi sau mấy giây im lặng: "Tên đàn ông lúc nãy là bạn trai của bác sĩ?" Lương Đa cười khẩy. "Đúng à?" Tưởng Hàn hiểu lầm, hiểu lầm cực lớn nhưng cậu không tắt máy, lẩm bẩm chua xót, "Em thấy cũng tầm thường thôi." Đúng là Quản Tiêu tầm thường, Lương Đa tán thành điều này. Nhưng Lương Đa bỗng nảy ra một kế, anh muốn biết rốt cuộc nhãi con Tưởng Hàn muốn gì. "Cậu ấy tầm thường như thế nào hình như không liên quan gì đến em?" Ờ, ban nãy tim Tưởng Hàn chỉ là đóng băng, giờ thì đông cứng luôn rồi. "Vâng, không liên quan ạ." Tưởng Hàn nói, "Em cũng chẳng thèm khát có liên quan." Lương Đa bắt đầu nhịn cười: "Ái chà, em gai mắt cậu ấy đến vậy?" "Sao anh lại xem trọng anh ta?" Tưởng Hàn nói, "Con người anh khá nông cạn." "...Em nói gì?" "Do anh thấy người ta đẹp trai đúng không?" Tưởng Hàn hỏi, "Đẹp trai có thể ăn sao? Vừa nhìn anh ta là biết ngay loại người chơi bời lêu lổng rượu chè be bét, anh ta có thể đối xử tốt với anh không?" Lương Đa thật sự suýt cười chết. "Này, không cho phép em nói bạn anh như thế." Lương Đa lên tiếng, "Người ta tốt với bạn trai lắm nhé." Tưởng Hàn vừa tính nói thì chợt thấy câu của Lương Đa có vẻ có ý sâu xa. "Ủa... Ý anh là sao?" Tưởng Hàn hỏi. "Không sao trăng gì hết," Lương Đa nói, "Chỉ phản bác lời em thôi, tuy đúng là bạn anh khá xoi mói nhưng đối xử với bạn trai vẫn cực tốt." "Anh khoe ân ái với em đó à?" "Không," Lương Đa quyết định không trêu cậu nữa, "Anh có nói mình là bạn trai cậu ấy đâu." Tưởng Hàn vỗ đùi: "Vãi!" "Chậc, tập trung chút đi," Lương Đa hắng giọng, "Nói vào việc chính, em hiểu lầm anh rồi." "Em biết." (dauhacmieu.wrdpress.com) "Em biết cái gì?" Lương Đa nói, "Ý anh là ban nãy trà sữa cậu ấy uống không phải của anh." Bây giờ Lương Đa mới thả lỏng toàn thân, anh quay về ghế ngồi, thảnh thơi tựa vào nó: "Đó là do bạn trai của người ta mua cho, khi ấy ly của anh để ở gầm bàn nên em không nhìn thấy." Tưởng Hàn nghe anh nói xong cuối cùng cũng cười, nhưng vẫn do dự hỏi lại: "Thật hay giả?" "Không tin thì thôi," Lương Đa nói, "Anh không có thời gian rảnh đùa với trẻ con, muốn giải thích rõ ràng với em, vậy đi, em đang làm gì thì cứ... Đệt!" Bác sĩ Lương không dễ chửi bậy, trừ khi có người chọc anh. Anh ở bên này thiện ý thiện tâm giải thích, oắt con ở bên kia lại cúp điện thoại. Anh nào hay biết không phải do Tưởng Hàn cố ý, thật sự là tạo hóa trêu người. Pin điện thoại của Tưởng Hàn nửa năm qua luôn nằm ở trạng thái nửa tàn tạ, sáng đầy pin trưa có thể tự động tắt nguồn, cậu tiếc rẻ đổi điện thoại nên sử dụng tạm. Giờ thì hay rồi, đang nói đến khoảnh khắc quan trọng điện thoại hết pin sập nguồn. Tưởng Hàn mặc kệ mọi thứ, cậu chạy như bay về ký túc xá muốn sạc điện thoại thật nhanh để còn dỗ bác sĩ Lương! Không ngờ họa vô đơn chí, lúc đứng dậy quên béng nửa ly trà sữa trong tay làm nó rớt xuống đất, thế là giày thể thao màu trắng của Tưởng Hàn hi sinh oanh liệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]