Lương Đa là một người sĩ diện, từ nhỏ đến lớn luôn vậy.
Lúc nhỏ anh muốn là người có quần áo mới nhiều nhất nhà trẻ, trên bề mặt đồ dùng học tập cũng phải điểm bông hoa xinh xắn, lớn rồi thì anh muốn áo sơ mi không có một vết nhăn nào, từ đầu đến chân phải là anh chàng đẹp trai chăm chút phối đồ tinh tế.
Mà giờ khắc này trai đẹp tinh tế ấy bị nước gạo giội tả tơi, lại còn bị bệnh nhân hôm nay vừa tiếp bắt gặp.
Nếu gặp nhau một lần thì thôi cũng được, vấn đề là ngày mai lại phải gặp cậu...
Tên gì nhỉ? Chỉ biết là bệnh nhân của mình, còn tên quên mất rồi.
Nói chung là hai ngày sau cậu ta vẫn phải đến chỗ mình tiêm, "việc tốt không ra khỏi cửa, việc xẩu truyền xa ngàn dặm", lúc bạn đẹp chắc hẳn người ta không nhớ, nhưng lúc bạn 囧 thì có thể trở thành trò cười cho người khác ít nhất một năm.
(*) 囧: Ký tự thể hiện sự bối rối, u ám, xấu hổ vì sự tương đồng của ký tự này với một nét mặt buồn bã.
Lương Đa đứng thở dài, cúi đầu liếc nhìn điếu thuốc trong tay.
Tưởng Hàn quan sát anh, vội vàng móc một bịch khăn giấy từ trong túi ra.
Lương Đa nhìn khăn giấy trước mặt, anh cam chịu nói cảm ơn, trong bụng thầm nghĩ: Tôi cũng có khăn giấy.
Nhưng sợ là cũng bị giội ướt.
Anh ngoái đầu nhìn ba lô đeo phía sau, tốn "cả mớ tiền" mua mà không biết có thể cứu chữa được không.
Lương Đa nhận khăn giấy Tưởng Hàn đưa: "Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-da-gia-vo-ngu/1172501/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.