Chương trước
Chương sau
“Thì là ngươi đúng.” Chúc Anh Đài như trước là mỉm cười nói.

“Cái gì mà thì là? Đúng rồi chính là đúng rồi thôi!” Ngân Tâm bỉu môi, ý nói không vui.

Chúc Anh Đài cũng không nói chuyện, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

“Tốt lắm, tiểu thư! Ngươi nha,  không cần như vậy. Dù sao hiện tại lão gia cùng phu nhân đã đáp ứng hôn sự của tiểu thư cùng Lương công tử, chỉ chờ Lương công tử tên đề bảng vàng rồi cưới vợ tiểu thư thì tốt rồi.” Ngân Tâm nói.

“Kia đại ca nếu thi rớt, thì làm sao bây giờ?” Nghe xong Ngân Tâm nói, Chúc Anh Đại nhịn không được  đùa nàng.

“Sẽ không, Lương công tử không có như vậy, nhất định sẽ đậu.” Ngân Tâm nói son sắt.

“Vạn nhất...”

“Không có vạn nhất.” Ngân Tâm đánh gãy lời Chúc Anh Đài, càng thêm kiên định:” Lương công tử cùng tiểu thư là trai tài gái sắc, sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ đích “— đây là suy nghĩ trong lòng Ngân Tâm.

Nàng tin tưởng tiểu thư, cho nên nàng không chút do dự lựa chọn tin tưởng thực lực của Lương Sơn Bá. Nhìn Ngân Tâm còn thật sự kiên định.

Chúc Anh Đài trong lòng tràn ngập cảm kích. Nàng tin tưởng, chỉ cần chỉ cần yên lặng nhìn bát ca, nàng sẽ cảm thấy mỹ mãn. Có cô gái như vậy, chân thành chờ đợi, nàng cũng nên thấy quá đủ.

Lương Sơn Bá phải đi về, ngây người hai ngày,ở lâu cũng không tốt, huống hồ hắn còn muốn bồi Lương phu nhân. Mã Văn Tài cũng thu thập hành trang, cùng Lương Sơn Bá một khối, cũng gọi người nói cho phụ mẫu của y: ta với Lương Sơn Bá cùng trường thi, cho nên đến Lương gia.

Các ngươi không cần lo lắng, thi xong sẽ trở về nhà. Không cần phái người tìm ta, không cần đến xem ta. Ta sẽ gửi thư, Thư Nghiễn đi theo ta là được rồi. Mã Thái Thú cùng Mã phu nhân cũng chưa nói gì, tán thành với đứa con chăm chỉ là chuyện tốt.

Lương Sơn Bá tổng cảm thấy được cho Mã Văn Tài cùng hắn đi Lương gia không qua được Mã Thái Thú cùng Mã phu nhân. Nhưng là lại không chịu nổi Mã Văn Tài nhõng nhẽo ngạnh phao. Có lẽ,ở sâu trong đáy lòng, hắn cũng hy vọng có thể có chút thời gian cùng Mã Văn Tài ở chung.

Vì thế hai người thu thập hành lý, liền khởi hành. Tới Lương gia, Lương mẫu gặp Sơn Bá trở về, phía sau còn đi theo một vị trẻ tuổi, cũng ăn mặc thư sinh, cảm thấy được tò mò. Vị công tử này thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, không giống bình thường, nghĩ đến cũng không phải đứa nhỏ bình thường.

Không biết như thế nào cùng Sơn Bá thân cận như vậy, cảm giác thực thân mật. Nàng nhưng thật ra cũng không có nói gì, chỉ nhìn Lương Sơn Bá giải thích. Cho nên nói, mẫu thân đều có một tâm hồn mẫn cảm.

“Hiền đệ, đây là mẫu thân ta.” Lương Sơn Bá giới thiệu.

“Bá mẫu đại nhân hảo, tiểu chất Mã Văn Tài có lễ.” Mã Văn Tài tất cung tất kính hướng Lương mẫu, trong lòng có vài phần khẩn trương.

“Nương, vị này chính là bạn ta ở Hồng Sơn thư viện, Mã Văn Tài. Lần trước có cùng ngài nói qua.” Lương Sơn Bá kéo Lương mẫu giới thiệu.

“Nguyên lai là Mã công tử, ban đầu có nghe Sơn Ná nhắc tới ngươi, chính là chưa thấy qua bản nhân. Hiện giờ thấy, thật sự là nổi bật bất phàm, tuấn tú lịch sự.”

Lương mẫu nói nhưng thật ra là thật lòng. Vừa rồi kì thật cũng đã có đáp án. Trách không được cùng Sơn Bá thân cận như thế, nguyên lai là anh em kết nghĩa của Sơn Bá.

“Bá mẫu, ngài bảo ta a Băn là có được, về sau một đoạn thời gian còn muốn quấy rầy Bá mẫu đây.” Mã Văn Tài cười nói. Cử chỉ có lễ, tiến thối có độ.

“Nương, là như vậy: Nhị đệ muốn cùng ta cùng nhau tham khảo khoa cử, cho nên phải trụ nhà ở chúng ta một đoạn thời gian.” Lương Sơn Bá vội vàng giải thích.

“Nhưng thật ra là chuyện tốt, chính là nhà cửa đơn sơ, sợ ủy khuất  Mã công tử.” Lương mẫu lo lắng. Mã công tử này vừa thấy chính là phi phú tức quý, nhà nàng cũng không có gì cao sang, tuy có nói hàm ý sâu xa, thật ra cũng là sự thật.

“Bá mẫu, cha ta từ nhỏ giáo dục ta: ăn được khổ, mới có thể thành đại sự. Cho nên trước đây, còn gạt ta nương, trộm đưa ta lên núi học.” Mã Văn Tài nói.

“Nương, ngài không cần lo lắng. Liền đem y trở thành đứa con thứ hai là được, không cần nhân nhượng hắn y.” Lương Sơn Bá cười nói.

“Sơn Bá, không được vô lễ!” Lương mẫu khiển trách. Người tới đều là khách,  đứa con nàng như thế nào có thể quên huấn đạo trước kia của nàng.

“Bá mẫu, đại ca nói đúng. Ta cùng với đại ca là anh em kết nghĩa, chung sống ba năm, dĩ nhiên giống thân huynh đệ thân mật. Cho nên, Bá mẫu, ngài thật sự không cần theo ta khách khí, nếu không ta sẽ khó sống — nếu ngày xem ta là người ngoài.” Mã Văn Tài dương trang thương tâm mà nói.

Kỳ thật trong lòng có vài phần ngọt ngào, bởi vì Lương Sơn Bá vừa rồi nói câu kia.

“Chính là —” Lương mẫu vẫn là không nhận thức được.

“Bá mẫu chẳng lẽ là không chào đón Văn Tài, mới có thể khách khí như vậy, làm cho ta thức thời rời đi sao? Ta hảo thương tâm a, Thư Nghiễn, chúng ta đi thôi.” Mã Văn Tài lấy thủ đoạn đối phó Mã phu nhân đến đối phó Lương phu nhân, dương trang thương tâm cô đơn rời đi.

“Ai! Tốt lắm, ta cũng không cùng ngươi khách khí. Ta thật sự là rất cố chấp.” Lương mẫu bất đắc dĩ nói, cũng hiểu được mình quá mức kiêng nể. Nếu là huynh đệ Sơn Bá, nàng đem y trở thành một người đứa con cũng không sai.

Cho nên nói, cha mẹ đối với đứa con nhỏ bé nghịch ngợm, tuy rằng thông suốt, lại vẫn là thuận theo loại nghịch nghợm.

Chính cái gọi là: đáng thương tâm cha mẹ thiên hạ. Cho nên các vị xem, hãy hảo quý trọng phụ mẫu của chính mình.

“Cám ơn Bá mẫu.” Mã Văn Tài lập tức cao hứng mà nói, hơn nữa ôm  Lương mẫu.

“Nhị đệ!” Lương Sơn Bá vội vàng ra tiếng, nhắc nhở Mã Văn Tài không cần đắc ý quên hình tượng.

“Thực xin lỗi, Bá mẫu. Người xem, ta Trường Số 1 hưng, lại càng lễ. Bất quá, ta thật sự là đem ngài với nương ta giống nhau, mới có thể như vậy.” Mã Văn Tài có chút ngượng ngùng, vội vàng hướng Lương mẫu giải thích. Đây chính là lời nói thật, mỗi lần theo Mã phu nhân đồng ý nguyện vọng của y, Mã Văn Tài luôn ôm Mã phu nhân một cái.

Đây là giữa mẫu tử vui tươi với nhau.

“Ha ha..” Lương mẫu cười. Lương mẫu nhưng thật ra thích cá tính Mã Văn Tài hoạt bát sáng sủa.

Vì thế Mã Văn Tài liền ở Lương gia. Lương Sơn Bá cùng Mã Văn Tài một phòng, Thư Nghiễn cùng Tứ Cửu một phòng. Vốn im lặng một nhà, bởi vì hơn hai người, thật trở nên náo nhiệt hơn.

Thời gian nhoáng lên một chút, hai tháng lại qua đi. Lương Sơn Bá cùng Mã Văn Tài ban ngày hoặc là làm bạn lương mẫu, hoặc là ôn tập nghênh khảo. Tới buổi tối, liền ngọt ngào mật mật rúc vào cùng nhau, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nghĩ muốn. Lẳng lặng hưởng thụ khoái hoạt.

Ly khoa cử  càng ngày càng gần,thân thể Lương Sơn Bá cũng càng ngày càng kém.

Lương Sơn Bá tuy rằng cố gắng giấu mẫu thân, nhưng sắc mặt ngày càng tái nhợt, cùng với thân hình ngày càng gầy gò, vẫn là khiến cho  Lương mẫu lo lắng. Bắt đầu, Lương Sơn Bá mệt mỏi.

Nhưng mà, ngay tại khoảng thời gian khoa cử còn có một tháng, Mã Văn Tài về nhà một chuyến sửa sang lại hành lý, chuẩn bị cùng Lương Sơn Bá cùng nhau vào kinh đi thi. Lương Sơn Ná đã ở thu thập mọi thứ, Lương mẫu ngay tại bên cạnh giúp hắn.

Sau đó, Lương Sơn Bá khạc ra máu, nhất thời không nhịn xuống, ói ra một mồm máu to. Lương mẫu thấy sợ ngây người — đứa con duy nhất hộc máu, này không khỏi làm nàng nhớ tới trượng phu sớm thệ*.

*Sớm thệ: qua đời

Vốn, Lương phụ cùng Lương mẫu vợ chồng đằm thắm, Lương phụ là người đọc sách, thi đậu khoa cử xong, làm quan nơi kia, hơn nữa tổ tiên ấm hữu, cuộc sống rất là hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng là sau hai năm, sinh hạ Lương Sơn Bá một năm, Lương phụ đột nhiên khạc ra máu, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

Kiếm thầy thuốc, đều nói là chứng bệnh hiếm thấy, thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả, chỉ có thể trì hoãn một đoạn thời gian, giảm bớt thống khổ thôi. Hiện giờ con trai của nàng, nhưng cũng......

Lương mẫu chịu không nổi loại đả kích này, năm mới tang phu, trung niên tang tử, Lương mẫu hôn mê bất tỉnh. Lương Sơn Bá vốn lo lắng cho mẫu thân, nhưng lại đau lòng khó nhịn, khạc ra máu không ngừng. Gặp mẫu thân ngất đi, không kịp trấn định thân thể, vội vàng đỡ lấy Lương mẫu, cũng lớn tiếng la Tứ Cửu.

Tứ Cửu nghe tiếng chạy  vào, theo sát sau đó chính là Mai Di. Hai người bước vào phòng, bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ. Vội vàng loạn tay loạn chân đem Lương mẫu đến trên giường, mà Tứ Cửu còn lại là vội vã đi thỉnh thầy thuốc.

Đợi hết thảy bình ổn, Mai Di nhìn Lương Sơn Bá chật vật, lo lắng hỏi: “Sơn Bá! Này đến tột cùng là làm sao vậy? Tỷ tỷ như thế nào lại té xỉu, máu đó  làm sao mà có.”

“Mai Di! Ta chỉ sợ là mệnh không lâu.” Lương Sơn Bá nói. Thuận tiện sửa sang lại một chút sắc mặt, đem quần áo dính máu trên người thay đổi.

“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Lúc trước lão gia tuổi còn trẻ liền bỏ phu nhân cùng ngươi, buông tay nhân gian. Hiện giờ, hiện giờ ngươi cũng còn trẻ như vậy. Lão thiên gia đến tột cùng là làm sao vậy?” Mai Di cũng nhịn không được khóc rống lên.

“Mai Di, vận mệnh như thế, chúng ta biết làm sao?” Lương Sơn Bá an ủi. Hắn tuy rằng đã nhận mệnh, vào sinh ra tử, nỡ lòng bỏ lại mẫu thân cùng Mai Di, làm cho các nàng vì hắn mà thương tâm.

“Thầy thuốc đến đây! Thầy thuốc, ngài mau nhìn phu nhân của ta đi.” Tứ Cửu sốt ruột đem thầy thuốc kéo vào. Thầy thuốc thở hổn hển vào phòng, trước vỗ vỗ ngực suyễn khẩu khí.

Sau đó nhìn Lương mẫu một chút, vuốt chòm râu: “Chính là bị kích động,khí huyết đầy tâm,mới ngất đi, cũng không đáng lo ngại. Ta bốc hai gói thuốc, uống vào sẽ không có việc gì.”

“Đa tạ thầy thuốc.” Lương Sơn Bá tâm cuối cùng cũng buông xuống, vội vàng hướng thầy thuốc nói lời cảm tạ.

“Đại phu, ngài xem thiếu gia nhà ta đi! Thiếu gia gần nhất sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, vừa rồi còn hộc máu mà.” Tứ Cửu lôi kéo thầy thuốc thành khẩn nói.

“Xem sắc mặt công tử, thập phần tái nhợt, hình như huyết khí không đủ. Đợi lão phu bắt mạch.” Đại phu xem mạch xong, lại vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu thở dài: “Vị công tử này bệnh tình không lạc quan cho lắm. Hắn lục tạng ngũ phổ tổn thương nghiêm trọng, hơi thở ồ ồ, mạch tượng hỗn loạn, nên cường không mạnh, cai nhược bất nhược. Lão phu làm nghề y hơn mười năm, cũng ít khi gặp. Loại này cơ hồ là bệnh nan y, lão phu hiện tại xoay ngang, cũng là bất lực.”

“Đại phu, ngài nhất định phải cứu Sơn Bá a! ~ nếu Sơn Bá có cái gì không hay xảy ra, nhà chúng ta thế là xong rồi.” Mai Di khóc cầu xin đại puh cứu giúp.

“Cứu người là trách nhiệm của thầy thuốc chúng ta. Vị công tử bệnh này, ta cũng vậy thật sự bất lực. Cho dù có một tia hy vọng, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ai... Thập phần thật có lỗi.” Đại phu ăn ngay nói thật.

Lương y như từ mẫu, hắn cũng là hy vọng cố gắng, chữa khỏi những người bệnh.

“Mai Di, ngài sẽ không làm khó đại phu  .” Lương Sơn Bá an ủi. Tứ Cửu cũng ở bên cạnh nức nở. Cả Lương gia đều bao phủ không khí bi thương.

Mã Văn Tài vội vàng chạy vào trong nhà, thu thập tốt hành lý, liền vội  vàng chạy về Lương gia. Khi mở cửa nhìn vẻ mặt Tứ Cửu đầy bi thương, Mã Văn Tài đầu tiên nghĩ đến chính là Lương Sơn Bá đã xảy ra chuyện.

Lướt qua Tứ Cửu, vội vàng chạy đến phòng Lương Sơn Bá, đã thấy Lương Sơn Bá vừa lúc ngồi ở ghế viết thư. Trừ bỏ sắc mặt càng thêm tái nhợt bên ngoài, hết thảy bình thường, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Làm sao vậy?” Lương Sơn Bá ngẩng đầu lên, nhìn phía Mã Văn Tài xông tới. Mã Văn Tài không nói gì, lẳng lặng tiêu sái đến bên người Lương Sơn Bá, từ phía sau ôm trụ hắn, đem cằm để ở trên vai Lương Sơn Bá, rầu rĩ đích nói: “Ta còn nghĩ đến mất ngươi.”

“Ta này không phải hảo hảo sao? Ta sẽ không nói cho các ngươi, liền lặng yên không một tiếng động  .” Lương Sơn Bá cảm nhận được  Mã Văn Tài sợ hãi, cũng ôm lấy Mã Văn Tài, hy vọng có thể trấn an y một chút.

“Ta luyến tiếc ngươi, đại ca, ta thật sự luyến tiếc ngươi!” Mã Văn Tài hôn Lương Sơn Bá. Ngọt ngào mà đau khổ, làm cho người ta nhịn không được muốn rơi nước mắt. Hai người lẳng lặng ôm cùng một chỗ, thật hy vọng thời gian có thể vĩnh cửu dừng lại một khắc.

Tuy rằng Lương Sơn Bá thân thể thập phần không tốt, nhưng là hắn quyết định đi tham gia cuộc thi khoa cử. Hắn hy vọng trước khi ra đi, có thể thử khả năng của mình, cũng không uổng trên đời sống đến 20 tuổi.

Lương mẫu cũng đồng ý cho Lương Sơn Bá vào kinh đi thi, tuy rằng bây giờ còn giữa ác mộng, nhưng là, mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục.

Mặc kệ gặp được chuyện gì, cuộc sống vẫn muốn tiếp tục. Lương mẫu cũng là trải qua cuộc sống tôi luyện. Nhịn bi thương trong lòng xuống, Lương mẫu nhìn theo Mã Văn Tài cùng Lương Sơn Bá vào kinh đi thi.

Thật vất vả thuê hai căn phòng trọ, chính là giá cả đắt thái quá, so với bình thường cao gấp vài lần. May mà Mã Văn Tài mang đủ ngân lượng, thật cũng không cần quan tâm. Thu thập thỏa đáng, Mã Văn Tài liền ấn  Lương Sơn Bá đến trên giường nghỉ ngơi.

Lương Sơn Bá thân thể càng ngày càng kém, vốn liền gầy, hiện tại bị bệnh ma tra tấn chỉ còn lại có một phen xương cốt. Mã Văn Tài cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Sơn Bá một ngày lại một ngày tiều tụy, trong lòng rất là thống khổ, rồi lại bất lực.

Mắt người mình yêu thích, một ngày sẽ rời xa mình, đến cuối cùng, thậm chí sẽ biến mất không thấy. Lương Sơn Bá cũng cảm giác hắn sắp đi đến những ngày cuối cùng, hắn không nghĩ Mã Văn Tài thương tâm, vì thế cố nén đi, cố gắng biểu hiện thập phần thoải mái sung sướng.

Có đôi khi,hối hận trước kia mình lỗ mãng.Hiện tại làm hại Mã Văn Tài thống khổ như thế, mỗi ngày thật cẩn thận, miễn cưỡng cười vui. Lương Sơn Bá nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mã Văn Tài yên lặng ngồi ở bên giường, thâm tình nhìn hắn, tổng cũng xem không đủ, muốn đem hắn chặt chẽ ghi tạc trong đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.