Ngày hôm sau, Lương Sơn Bá xin nghỉ phép, cùng với Tử Cửu thu dọn đồ đạc, sau đó một người thì xuống núi, một người đi về phía hậu viện. Văn Nhạc đã đứng chờ ở cửa từ sớm, nhưng nếu trên tay hắn không cầm theo quyển sách thì sẽ ra dáng đang đứng chờ người hơn.
Lương Sơn Bá cõng một đống đồ trên lưng, hai tay xách hai bao to, vừa nhìn thấy Văn Nhạc liền bước nhanh hơn, "Tiên sinh, làm phiền ngài rồi."
Văn Nhạc cười cười khoát tay, "Không có gì, dù sao phòng cũng để trống, ngươi qua đây ở cũng tốt. Sau này việc quét dọn giao hết cho ngươi."
Lương Sơn Bá cạn lời, trên trán thòng vài vạch đen (o_o|||). Mình còn chưa vào ở đã coi mình như người hầu không công?
Về việc Lương Sơn Bá được vào tiểu viện của Văn Nhạc ở, ngoại trừ nhờ nhân tố vô cùng to lớn và có cân nặng là viện trưởng phu nhân, cầm nghệ của Lương Sơn Bá cũng là một nguyên nhân to lớn. Viện trưởng Đinh Trình Ung lúc đó đã nói như thế nào đây?
"Rất tốt nha, cầm nghệ của Lương Sơn Bá còn kém như vậy, ở cùng với Văn tiên sinh có thể sẽ được dạy một khi hắn rãnh rỗi à nha."
Có thể thấy được, đôi khi khuyết điểm cũng là vốn liếng của một người nha.
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad (KK1279) và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Căn phòng mà Lương Sơn Bá ở so với phòng của Văn Nhạc thì nhỏ hơn nhiều, nhưng hắn rất hài lòng. Vì trước đó Lương Sơn Bá đã quét dọn qua, hiện tại tay xách nách mang đồ vào ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-chuc-chi-ho-diep-don-phi/220245/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.