Lương Sơn Bá đi từ sau tấm bình phong tới, kéo kéo quần áo trên người.
"Mã huynh, cái này có vẻ không ổn lắm ha? Tại hạ vẫn nên......đổi lại đồ thôi." nói xong lại muốn quay về bên kia bình phong.
Mã Văn Tài lập tức giữ chặt tay Lương Sơn Bá, gật đầu liên tục, "Không có gì đâu, bộ quần áo này........rất hợp với ngươi."
Lương Sơn Bá nhìn qua nhìn lại, tuy chất vải cũng bình thường, nhưng tay nghề may vá rất tốt, giá cả cũng không thấp. Chỉ là Lương Sơn Bá cứ luôn thấy không được tự nhiên, không phải chỉ đi xem hội hoa rồi đi vẽ tranh thôi sau? Sao lại biến thành đi mua quần áo rồi, nếu như bị người khác để ý, e là sẽ gặp rắc rối không ngừng. Có vẻ như hội hoa ở thời này sẽ có rất nhiều cô gái đến tham gia.
"Bộ quần áo này rất hợp với ngươi, không cần thay. Đi thôi, không còn sớm nữa." Mã Văn Tài phe phẩy quạt, bước ra khỏi phòng trước.
Lương Sơn Bá nhìn bóng lưng Mã Văn Tài, thầm oán trong lòng: Không còn sớm? Đã trễ từ lâu rồi. Thật không biết trong lòng hắn đang âm mưu cái gì nữa.
Hội hoa ở bên bờ Tây Hồ thực ra được tổ chức trong phủ của một hộ gia đình giàu có. Mà toàn bộ phủ này, chính là nhà của Mã Văn Tài!
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Mã Văn Tài chậm rãi dẫn Lương Sơn Bá quay về nhà, đến khi Lương Sơn Bá nhìn thấy hai pho tượng sư tử đá uy phong ngời ngời trước cửa chính, đèn lồng đỏ to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-chuc-chi-ho-diep-don-phi/220242/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.