Tống Dật Hàng sở dĩ đồng ý cho Uông Tân Dương đến đây là anh muốn nhìn đối tượng mà Hứa Lương Cầm thầm yêu nhiều năm, là tình địch của mình, muốn biết ưu thế của đối phương và nhược điểm của anh ta luôn, nhưng Uông Tân Dương cứ thế mà bộc lộ ý tứ cùng thái độ của mình khiến anh thấy bất ngờ, xem ra thấy anh có điều kiện hơn người nên anh ta có cảm giác tự ti hoặc là tức giận rồi.
“Nếu anh làm hoạt động từ thiện kia được nhiều báo chí viết, tài năng xuất chúng sẽ được bộc lộ, như thế sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới nơi làm việc của anh thôi, lãnh đạo trường anh sẽ không suy nghĩ đến việc đó.”
Uông Tân Dương thở dài: “Nếu hội có thể hoạt động tiếp thì sẽ rất vui nhưng bây giờ ngay cả căn phòng diễn ra hoạt động hội cũng không giữ được, nhiều người tham gia tình nguyện lại như xuống sông xuống biển hết, còn có mấy đơn vị chuẩn bị tài trợ nhưng hội không hoạt động được nên không có, đúng là rất tiếc.”
“Ồ? Địa điểm làm việc sao lại không đảm bảo vậy?” Tống Dật Hàng hứng thú.
“Địa điểm bây giờ của Hội Hạnh Phúc là do Phó hiệu trưởng trường tôi tài trợ giúp đỡ, có một nhà bất động sản muốn phá tòa nhà ba tầng cũ nát đó đi liền không cho chúng tôi sử dụng nữa, trước đó không hiểu sao nhà đó đột nhiên lấy lại nhà, tôi đang chuẩn bị tìm nơi khác.”
“Việc tìm địa điểm hay tài trợ địa điểm tôi có thể giúp đó, anh cần phòng làm việc như thế nào, địa điểm không vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ trang hoàng lại hết cho.”
Uông Tân Dương sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi Tống Dật Hàng cứ sảng khoái như thế, không khỏi nghi ngờ liếc nhìn Hứa Lương Cầm, giống như đang hỏi cô phải làm sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-cam-chon-chong/3152131/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.