Hứa Lương Cầm đón xe tới khu ở của Tống Dật Hàng, cô xuống xe cũng không gọi cho anh, tuy Tống Dật Hàng nói muốn đến đón cô nhưng cô cũng không đến mức phải gọi điện để người ta đón rước, nhất là dưới khu trị an như thế này.
Đứng dưới nhà hơi lạnh, Hứa Lương Cầm hối hận khi không nghe lời Tống Dật Hàng nói mang nhiều áo, buổi tối mùa thu có hơi lạnh.
Hứa Lương Cầm ôm chặt hai tay chuẩn bị chạy vào trong tòa nhà, như thế thì mới có thể ấm hơn được.
“Em chạy đi đâu thế!”
Khi Hứa Lương Cầm chạy hai bước đang định tăng tốc thì rơi vào một lồng ngực ấm áp, quay đầu nhìn Tống Dật Hàng đang cười ha ha thì cô hơi giật mình: “anh từ đâu chui ra thế?”
“Còn chui ra từ chỗ nào nữa, anh đứng đây đã một tiếng rồi đấy.” Tống Dật Hàng hôn hai má lạnh như băng của cô, sau đó vẫy vẫy tay chỗ lão Vương, lão Vương hiểu ý chạy xe rời đi.
Hứa Lương Cầm đẩy Tống Dật Hàng đang ôm chặt cô ra: “không phải anh nói em điện anh mới xuống sao, vì sao anh còn đứng ngoài này làm gì, rất lạnh đấy!” Tuy thấy Tống Dật Hàng mặc quần áo dài tay nhưng với cái nhiệt độ này mà đứng một tiếng thì chịu sao nổi.
“Hôm nay không có nhiều việc nên về nhà sớm, anh không thích ngồi ở trong phòng một mình với sự yên tĩnh quá, anh thấy không bằng chờ em còn hơn. Lúc trước anh thấy một mình chẳng sao cả nhưng từ khi có thói quen hai người ở cùng nhau, đúng là không thích nổi cảm giác này. Sao không nghe lời anh mặc nhiều áo, anh đã cố ý dặn em rồi, em chẳng nghe lời gì cả.” Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm vào trong ngực, ôm sát cô đi vào.
Hứa Lương Cầm cảm thấy cô đang ấm dần lên, cũng vì thấy hành động của Tống Dật Hàng mà uất ức: “Em thấy muộn muộn nên vội, lại thấy cầm thêm thấy vướng nên không cầm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-cam-chon-chong/3152126/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.