Tác hại của ngủ muộn đúng là không thể nào mường tưởng nổi, còn mệt hơn cả thức trắng đêm nữa.
Gần 10 giờ sáng chỉ có duy nhất mình tôi trên bàn ăn, à là hai.
Lam ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm giáng vẻ như muốn nói như lại không.
Hai mắt tôi lờ đờ nhíu chặt vào, mệt mỏi không buồn hơi để ý đến nữa.
Sáng sớm mùng 1 mặt mũi tươi tỉnh lên đi chứ! Cứ hằm hằm thế kia?"
Lâm bưng bát miến đặt xuống trước mặt tôi.
Ăn đi, kệ nó!"
Lam im lặng từ sớm tới giờ mới chịu mở miệng thóc hé một câu.
" Chưa ăn gì lót dạ không sợ say à?"
Đũa miến mới nâng lên chưa kịp đến miệng đã phải đặt xuống.
" Ừ, đúng nhỉ!"
Lâm ngồi bên cạnh xé sẵn đĩa thịt gà ra cho tôi.
Lam tiếp tục lên tiếng.
" Anh Quân có bị làm sao đâu, để anh đấy tự ăn đi!"
Lâm không để ý tới con bé, vẫn chăm chú gỡ xương gà.
"Tị à? Kêu anh mày vào làm cho"
Lam nhíu mày." Anh nghĩ thằng đấy sẽ làm à?"
Lâm liếc mắt một cái." Không."
Mắt tôi đảo liêng nhìn hai người. À ra mùi khét hôm qua là mùi thuốc súng.
Tiếng đàn piano êm dịu vang lên, âm thanh du dương len lỏi qua không gian dẫn tới phòng ăn.
Lâm quay đầu," Khách đến chơi rồi!". Rồi lại nhìn Lam" Không ra kiếm thu nhập à?"
Vẻ mặt con bé lạnh tanh, hỏi lại." Anh không ra à?"
Lâm lặng yên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3747610/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.