Tôi thở dài mệt mỏi." Thê bắt nó tu chắc?"
Lâm tức giận,bỗng nhiên đứng bật lên với vẻ mặt đáng sợ
Tôi bị bất ngờ, phản xạ lùi người lại.
Đang đứng lên giữa trừng, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của tôi, Lâm khựng lại. Hắn liền ngồi xuống, khoanh chân lên giường, khoanh tay trước ngực, quay mặt đi mà nói lẩm bẩm, tỏ rõ ra sự ấm ức.
Tôi?
Tôi làm xước da hắn à?
" Mày lúc nào cũng thế?" Giọng Lâm lí nhí.
"Gì?" Tôi nghe không rõ.
" Mày ghét tao thế à?"
A, câu này tôi nghe rõ hơn rồi!
"Tao không thích mày!" Tôi nhanh chóng đáp trả ngay.
Nghe tôi nói vậy, Lâm quay phắt lại, nhìn thẳng vào mắt tôi. Anh mắt hắn vừa buồn, vừa thất vọng lại thêm một phần nhỏ của sự mong chờ như cố níu lấy một sợi dây mong manh. Hai tay đang khoanh trước ngực, hơi nới lỏng, một tay véo chặt tay còn lại đến ửng đỏ, dấu ngón tay in sâu vào cạnh vết sẹo dài ở cánh tay.
Đối diện với ánh mắt của hắn tôi vẫn có thể giữ vững được tinh thần và quan điểm của mình, nhưng khi nhìn xuống cánh tay tôi thật sự đã dao động
Lâm là tên tinh ý nên lắm bắt tình hình rất nhanh. Khi đã chẹt được điểm yếu của tôi sắc mặt hắn liền biến hóa thành như cam chịu, chấp nhận mọi dày vò, hồn mắt ánh lên vẻ đượm buồn trông như cánh hoa mỏng manh cố gắng kiên cường nhưng vẫn bị vùi dập bởi sương gió khiến người ngoài nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3651320/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.