Một chuyến xe khá yên bình, may mắn mọi người đều tới nơi an toàn. Xe đậu trước cổng chùa, cánh cửa vừa mở ra, ông Đức liền lao nhanh như chớp, bò cả bằng bốn chi, phi như bay đến gốc cây bồ đề cổ thụ hồi nhỏ chúng tôi hay truyền tai nhau là có nhiều ma mà nôn thốc nôn tháo. Kiểu này đến quỷ nó cũng chạy mất dép chứ ma là gì.
Bố đỡ tay mẹ xuống, vừa đặt chân xuống mẹ liền hất tay bố ra làm ông loạng choạng lùi mấy bước, phải vịn tay vào cửa xe. Bà cũng nhanh chóng lao đến chỗ ông Đức nhưng không kịp, khụy người quỳ gối mà nôn xuống con mương cạnh đó.
Tôi đỡ hơn. Tên Lâm một tay vòng qua người để tôi choàng vai đi xuống, tay còn lại cầm túi đựng bãi nôn vừa rồi muốn đem xuống vứt rác. Sư thầy thấy tôi liền nhanh chân bước tới, đưa hai tay ra như khi tôi còn nhỏ vẫn nhớ.
Thầy gần tới, Lâm đưa khủy tay ra chắn, đẩy nhẹ thầy lùi lại. Trong lúc mọi người đang chưa hiểu gì hắn đã nhanh rút tay lại, mở rộng miệng túi trên tay còn lại dí vào sát miệng tôi. Lần này không còn bữa sáng nữa, tất cả nước trong ruột tôi đều trôi ra bằng sạch.
Ngoài xe gia đình, xe phía sau cũng có vài người chẳng đỡ hơn là bao. Mọi người ra tiếp đón đều đứng im tại chỗ, không ai nói câu gì, bọn trẻ tò mò ra xem cũng đứng đực mặt ra, có mấy đứa còn nhăn mặt vào tí thì nôn theo.
Không biết là chùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3651309/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.