Giữa tháng hè trời oi bức, nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran mọi nẻo ngách. Bây giờ cũng đã tới thời gian tên
Lâm tháo bột, tôi theo mẹ cùng bác sĩ ngồi ở nhà khách, mọi người đều tiến lại chen nhau xem làm che khuất mất tầm nhìn. Tôi ngồi sô pha đối diện thỉnh thoảng có nhướn người sang nhưng vẫn vẫn chỉ thấy lưng người cùng tiếng xẹt xẹt như máy cưa.
Cao bột được tháo ra, tên Lâm lập tức đứng dậy đi thử vài bước với vẻ mặt hớn hở. Mọi người có mặt xung quanh đều vui mừng cho hắn.
Nhìn đôi chân trắng nõn teo lại chút ít trông chẳng khác gì con gái của hắn tôi lỡ phì cười thành tiếng.
Nghe tiếng tôi, mọi người lập tức im lặng, đồng loạt quay lại nhìn, cả hành động đang vỗ tay vui mừng của mẹ cũng bị khựng lại. Không khí trở lên ngượng ngùng, vẻ mặt tên Lâm rõ ra vẻ sượng chân.
Nhận thấy tình hình không đúng lắm, tôi bỏ bàn tay đang che miệng cười của mình xuống." S, sao... vậy ạ?"
Vân không ai nói gì cả.
Mẹ tiếp tục vỗ tay, cười nói:" Chuyện vui mà, cười là đúng thôi! Hè này cả nhà mình tổ chức đi chơi một chuyến."
Nghe vậy mọi người cùng đồng loạt hiểu ý, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi nữa mà quay lại nói cười với nhau.
Sau bữa tối, tôi xuống phòng bảo vệ ngay cổng nhà. Ông Đức cùng đồng nghiệp là một chú lớn tuổi, đầu tóc lơ thơ vài sợi bạc đan đen đang ngồi bốc lạc luộc tán chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3651307/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.