Cự kiếm và song đao cùng chạm vào nhau, hai luồng linh lực lôi hệ cường thế va chạm gây ra chấn động, quét sạch ma khí chung quanh.
Biểu tình Đông Phương Thư khẽ động, vội vàng thu kiếm. Diệp Chi Châu thì cười lạnh một tiếng, tiếp tục múa song đao vọt tới trước, “Thế nào, tự mình đánh nhau có thấy thỏa mái không hả?”
Linh lực lôi hệ quen thuộc từ song đao bay ra vây quanh lại đây, lông mày Đông Phương Thư giật giật, bất đắc dĩ nhìn cậu, phất tay tản đi linh lực đang bay tới, tránh đi đao phong từ song đao, ôm cậu vào trong ngực, “Xin lỗi, ta tưởng là hình ảnh do ma khí tạo ra ….. Sao ngươi lại ra khỏi được bí cảnh Đức Dung thế?”
“Đừng có mà nói sang chuyện khác!” Diệp Chi Châu vẫn tức giận, biến song đao thành một bổng chùy rục rịch muốn nện chân của y, phẫn nộ chỉ trích, “Ngươi cư nhiên lại không nhận ra ta, còn đánh ta! Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”
Đông Phương Thư thở dài, tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói một câu gì đó.
Mặt Diệp Chi Châu đỏ lên, bổng chùy hóa thành quang điểm thu hồi về đan điền, trong mắt bắt đầu lóe tặc quang, “Đây chính là ngươi nói đó, không cho quỵt nợ, đừng đến lúc đó nói tu vi của ta thấp, song …… Khụ, song cái gì kia không thích hợp.”
“Sẽ không.” Trong mắt Đông Phương Thư hiện lên ý cười, nhéo vành tai cậu, “Chờ đến khi ngươi hóa anh.”
Còn phải chờ hóa anh?! Vậy cậu còn phải chịu cảnh ‘nhìn được mà ăn không được’ mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/760024/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.