“Tính ra rồi!” Diệp Chi Châu ngẩng đầu vén tóc lên, đưa tờ giấy cho Đông Phương Thư, “Nhưng có một vấn đề ta vẫn chưa rõ, hồn kỳ dời đi có được tính là mới không?”
Đông Phương Thư lắc đầu, “Không tính, hồn kỳ dời đi là từ hồn kỳ đã bị nhổ khôi phục lại, không coi là mới.”
“Vậy ba cái của ngươi …..”
“Tính là ba cái, ba hồn kỳ đó đều muốn đoạt lấy linh hồn của ta.”
Diệp Chi Châu liếc nhìn gương mặt soái ca của y, hừ hừ, “Phệ Hồn Phiên quả nhiên rất yêu ngươi, cư nhiên bỏ ba cái trên người của ngươi.”
Đông Phương Thư đưa tay nhéo nhéo mặt cậu.
“Đừng nhéo, mặt ta sắp sưng lên rồi!” Diệp Chi Châu quay đầu né tránh tay y, chỉ tờ giấy trong tay của y, “Bỏ qua bốn giả kỳ, chúng ta đã lấy được tất cả là bảy mươi hai cái, cho nên chân kỳ (hồn kỳ thật) chỉ còn lại chín cái.”
“Tiểu Châu thật lợi hại.” Đông Phương Thư lấy thuốc cao xoa lên mặt cậu, ôm cậu vào trong ngực, “Ác linh đã lợi dụng Phệ Hồn Phiên đầu thai thành công, lúc này tất nhiên là nguyên khí đại thương, tám chín phần mười là trốn rồi.”
“Vậy kẻ đó sẽ có ký ức sao?”
“Có, Phệ Hồn Phiên sẽ chặt chẽ bảo vệ ký ức hắc ám trong đầu kẻ đó.” Đông Phương Thư lấy Thông Thiên kính ra, quán nhập linh lực vào, đưa tới trước mặt cậu, “Lấy máu đầu tim cùng linh lực vùng đan điền đưa vào Thông Thiên, về sau nó chính là pháp khí bản mạng của ngươi, trong tương lai bất luận ngươi tới chỗ nào, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/760020/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.