Giữa trận pháp cổ, thú lực dao động trên người Đồng Giai dần dần yếu đi, sau đó nhanh chóng xói mòn.
“Đã xảy ra chuyện gì?!” Hắn mở mắt ra cảm ứng tình huống thân thể, nhịn không được kinh hoảng, “Chẳng lẽ trận pháp đã mất hiệu lực? Nhưng vừa nãy rõ ràng …..”
Thanh âm chuyển động rất nhỏ của cơ quan vang lên, những ngọn đèn tối đen ở góc quảng trường lần lượt sáng lên, mấy tộc trưởng đại tộc hóa thành hình người trốn tránh ở trong bóng tối đi ra từ chỗ ẩn thân, vây quanh bên ngoài trận pháp.
Cảnh tượng nhiều năm trước lại tái diễn, Đồng Giai sau khi kinh hoảng liền nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn quanh bọn họ một vòng rồi cười lạnh ra tiếng, “Lần thứ hai, đám thú nhân đê tiện các người lại dám gạt ta lần thứ hai!” Đồng tử hồng sắc nhiễm sát ý cùng cuồng nộ khiến người ta sợ hãi, thanh âm trong trẻo phấn chấn bị đè thấp, âm trầm khiến người khác lạnh người, lúc này bộ dáng Đồng Giai trước mặt mọi người hoàn toàn bất đồng với trước kia.
“Quả nhiên là ngươi, Hiên Viên Hồng.” Tộc trưởng xà tộc đứng ra đầu tiên, rút vũ khí để bên hông ra, “Nhìn xem thân phận hiện tại của ngươi đi, rốt cuộc là ai đê tiện!”
Hồng quang mơ hồ thổi qua trận pháp, Đồng Giai đột nhiên hóa thành hình người, ngửa mặt lên trời rống một tiếng cắt qua cổ tay của mình.
Một tiếng chim trong trẻo ẩn ẩn từ trên không truyền đến, thanh âm chuyển động của cơ quan lần thứ hai vang lên, thân thể vững vàng của Đồng Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/760001/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.