Bốn ngày sau, Hạ Ngạn Vân đưa thi thể bị đóng băng của Lãnh Mị Nhi tới; một tuần sau, hoàng đế đột nhiên hôn mê khi lâm triều, sau đó vẫn không tỉnh lại; nửa tháng sau, đại hoàng nữ Lãnh Nhã dưới sự ủng hộ của chúng thần cùng hai vị hoàng muội tiếp nhận ngọc tỷ, lên ngôi hoàng đế.
Một hồi tẩy trừ hậu cung cùng tiền triều không tiếng động được triển khai, toàn bộ kinh thành tựa hồ tiến vào mùa đông giá rét trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cúi đầu giả đui, không dám tùy ý ló đầu.
Đức quý quân cởi món y phục cuối cùng trên người Sa Nguyệt xuống, rốt cục không có biểu tình, “Thật không phải là nàng ……”
Quân hậu rủ mắt uống trà, “Có phải hay không thì có gì khác nhau.”
Hiền quý quân tiến lên dùng sức tát Sa Nguyệt đang nhắm mắt ngủ say, thần tình phẫn hận, “Cư nhiên lại hạ độc Tuyết nhi, ta giết ngươi!”
“Đông Phương.” Diệp Chi Châu thu hồi tầm mắt, nhìn về người yêu bên cạnh, “Đại hoàng nữ cùng nhị hoàng nữ là hài tử của Lãnh Hãn sao?”
“Ừ.” Sa Ương dắt lấy tay cậu, mang theo cậu xoay người đi ra ngoài điện, “Nhiệm vụ thế giới này đã hoàn thành, về chuyện khi nào tới thế giới kế tiếp, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Chi Châu lắc đầu, do dự một chút tiếp tục hỏi, “Vậy nhân vật chính thì sao, bọn họ không phải là hài tử của Lãnh Hãn hả?”
Sa Ương lắc đầu, “Không phải, trên người tỷ đệ Lãnh Mị Nhi không có long khí.”
Cư nhiên thật không phải ….. Cậu khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/759979/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.