Rạng sáng, Diệp Chi Châu bị hôn tỉnh cả người, lúc ấy cậu đang mơ thấy ác mộng, trong đầu đều là hình ảnh chân tay bị cụtcủa con người, thần kinh của cậu buộc chặt nửa mê nửa tỉnh, vì thế lúc ý thức được có người ở bên cạnh, cậu liền vung tay đá chân đánh người.
Một tiếng kêu rên vang lên ở bên tai, cậu giãy dụa mở mắt ra, sau đó thấy Clay đang nhìn chằm chằm cậu.
“Mình đang mơ sao?” Cậu đưa tay nhéo nhéo mặt Clay, tự nhiên sáp qua hôn anh một cái, sau đó dụi dụi vào ngực của anh, kéo cánh tay anh đặt ở trên lưng mình, lần thứ hai nhắm mắt lại, “Không muốn mơ thấy ác mộng nữa, anh phải coi chừng cho em đấy.”
Khí tức ấm áp phun trên cổ, thân thể Clay cứng đờ, sau đó cường bách mình thả lỏng, cúi đầu nhìn mái tóc rối loạn của cậu, thấp giọng hỏi, “Thấy ác mộng sao?”
Diệp Chi Châu cọ cọ mặt vào cổ anh, hô hấp dần dần nhẹ nhàng, rốt cục an ổn ngủ tiếp. Hầu kết Clay giật giật, hơi siết chặt tay, thỏa mãn nhìn cậu một hồi, cũng nhắm hai mắt lại.
Tám giờ ngày hôm sau, Ned vô cùng rối rắm đứng ở trước cửa phòng Diệp Chi Châu, muốn gõ cửa nhưng lại không dám.
Dailey cầm tư liệu vội vàng đi tới, nghi hoặc hỏi, “Anh đứng ở này làm gì thế? Không đi họp sao?”
“Cửa không mở được.” Ned nghiêm mặt nhìn hắn, chỉ chỉ phía sau cửa, “Tối hôm qua hoàng phi nghỉ ngơi ở đây, sau khi điện hạ trở về nói muốn đến thăm hoàng phi, nhưng đến bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/759966/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.